
t với gương mặt tươi cười kia, tôi lại nín thinh
chẳng nói được gì. Vì sao lại như vậy, vì sao? Trăm câu hỏi không lời
đáp.
"Nè, Ân Sinh, nhanh lên! Tan học, đi, đi ăn cơm".
Có ai gõ bút lên đầu tôi, ngẩng lên, Trần Dũng đã đứng bên bàn chờ tôi.
"Tới liền, tới liền".
Thu lại suy nghĩ ngổn ngang, tôi ôm mấy quyển sách lớn, vội vàng chạy ra khỏi cửa. Phải biết rằng giờ nghỉ chỉ kéo dài 40 phút, còn phải ăn
cơm trưa, kì thật còn liều mạng hơn so với đánh giặc, không tốc chiến
tốc thắng, trở về đừng mơ có chỗ ngồi.
Xe đỗ bên kia đường, lối đi nhỏ, anh rất lịch sự đỡ sau lưng tôi, tôi sửng sốt, chợt nhớ lại từ trước đến nay, Hải Phi chưa từng đỡ tôi như
thế... Quán ăn của anh cách đó không xa, đi xe cỡ năm phút đồng hồ là
đến, lúc xuống xe có một chiếc xe khác chạy lướt qua, suýt nữa va phải
tôi, Trần Dũng vội vàng chắn cho tôi, người kia nghênh ngang rời đi.
"Không sao, không có chuyện gì, còn cách vài cm nữa mới đụng trúng,
chị kia lái xe cũng tương đối cẩn thận". Tôi cười trừ, ngẩng đầu lên
thấy mặt anh xanh mét. Vì tôi? Giao tình chưa lâu, không thể nào là vì
tôi được, chắc là vì... Nhìn theo tầm mắt của anh, chiếc xe màu bạc chạy trên đường càng lúc càng xa, chỉ mơ hồ thấy được khăn lụa của cô gái
trên xe bị gió thổi, màu xanh phơ phất.
Thời gian sau đó Trần Dũng không nói gì, nhưng anh càng như vậy, tôi càng tò mò.
Tại sao anh Dũng? Cô gái kia và anh có quan hệ gì? Sự tò mò càng lúc
càng lớn, nhưng cuối cùng định mở miệng hỏi thì lại ngập ngừng : tôi làm gì có tư cách hỏi anh, chỉ là "chiến hữu", gặp mặt lúc đi học, thi xong rồi thì đường ai nấy đi, giữa dòng người biết ai là ai.
Nhịn tới hết giờ tan học, rốt cuộc buông tha, tôi nghĩ không hỏi thì tốt hơn, cõi đời này người nào mà không có bí mật.
Ngày thứ hai Trần Dũng không đi học, chỉ nhắn vài tin nhắn ngắn ngủn
nói tôi không cần giữ chỗ cho anh. Không nghĩ nhiều, tôi đồng ý, tự ăn
cơm một mình trong nhà ăn, thời gian từ 5 giờ đến 8 giờ tối là giờ hoàng kim để kiếm tiền, không dứt ra được cũng rất bình thường. Nhưng mà khi
anh không xuất hiện trong suốt một tuần thì tôi bắt đầu lo lắng.
Gọi điện, điện thoại tắt máy, nhắn tin, không thấy nhắn lại, là
"chiến hữu" ăn không ít cơm của anh ta, tôi quyết định phải đi thăm anh
một chút. Còn chưa tới nơi, đã thấy cậu bồi bàn cũng là bà con xa của
Trần Dũng và một cậu bồi bàn khác trong quán đang cầm khay nhôm sáng
bóng đi ở phía trước, có lẽ vừa đưa thức ăn ở ngoài về.
Ăn ở đó vài lần, tôi đã quen mặt với hai người bọn họ, đang định đi
lên chào hỏi thì cuộc nói chuyện của bọn họ bị gió nhẹ nhàng thổi tới.
"Cơm của chị Mi Mi đã đưa đi chưa?".
"Chưa, anh Dũng nói ảnh tự mang đi".
"Anh Dũng thật là tốt với chị Mi Mi".
"Đương nhiên, vào bệnh viện rồi, không thể để máu đổ vô ích được".
"Aizz, chậc chậc, chị Mi Mi cũng ngoan độc ghê, rạch 20 vết, cắt cả
mạch máu, chị ta đã làm là làm cho ra làm. Đúng rồi, vì sao chị ấy lại
như thế?".
"Còn không bởi hai người mới cãi lộn mấy ngày, chị ta đã thấy anh Dũng đỡ một cô gái khác xuống xe, hận chứ sao?".
"Chị ấy nên đi chém cô gái kia chứ, sao lại quay đầu tự cắt tay mình là thế nào?".
"Nói cậu đần cũng không ngoa, chuyện riêng của hai người bọn họ, đi chém người ngoài làm gì...".
Hai cậu bồi bàn càng lúc càng đi xa hơn, nói chuyện cũng không nghe
rõ nữa, tôi thì đứng ngây người tại chỗ, dở khóc dở cười. Thì ra anh ta
không đi học là do bạn gái nằm viện. Chẳng qua là, sao tôi lại oan uổng
trở thành người thứ ba chứ! Có lầm hay không! Nói vậy ngày đó chiếc xe
kia cố tình tông về phía tôi, ý cảnh cáo đã rõ ràng vậy tôi không nhận
ra, còn ngu ngốc không chịu nổi vào quán ăn cơm, đúng là không muốn sống nữa mà!
Sợ quá, tôi xoay thân nhanh chạy trở về. Đừng trách tôi tạm thời về
phe địch phản bội tổ chức, chẳng qua do địch quá mạnh, tôi không dám
động đao vào cọp mẹ, tôi chọc gì đến chịu không nổi hậu quả, xin lỗi
đồng chí Trần Dũng, chiến hữu như anh, cô bé như tôi không dám chơi
chung nữa đâu.
Nhìn con bọ màu đen chậm rãi bò qua, tôi giơ cao dép, cả người run lên, hồi lâu, vẫn không dám đập xuống.
Đúng vậy, nhà tôi có gián, mà tôi, sợ nhất là gián. Từ nhỏ tôi đã vô
cùng bội phục công nhân bảo vệ môi trường can đảm, quét đường mỗi ngày,
gặp phải mèo chết, chó chết, chuột chết, gián chết, sao bọn họ có thể
mặt không đổi sắc tim không rớt ra mà hốt chúng đi? Lúc cây chổi tiếp
xúc với mấy "thi thể" kia, cảm giác... Trời à, nghĩ thôi cũng thấy da
đầu tê dại.
Trước đây đâu có gặp phải thứ phiền toái này. Biết bệnh của tôi, Lý
Hải Phi trên căn bản sẽ không để cho loài vật này chường ra trước mắt
tôi, cho dù tôi có bất hạnh nhìn thấy một con cũng sẽ lẩn mất đất, chịu
trách nhiệm tổng chỉ huy...
"Hải Phi, có gián!".
"Anh tới liền!".
Bép!
"Ân Sinh, lấy dùm anh tờ giấy".
Ba câu là giải quyết xong cuộc chiến, đơn giản, dễ dàng. Nhưng bây
giờ, ai có thể bắt gián dùm tôi? Không thể làm gì khác hơn là nhẫn và
nhịn, nhịn và nhẫn, vì quá khiếp đảm để mặc cho "tiểu cường" hoành hành
nên tôi sống một giây mà tưởng đã một n