
g... Anh thật... nghĩ như vậy?". Tiểu Kiếm sững sờ, không thể trách cậu ấy, ngay cả tôi còn không tin Trần Dũng chịu đả kích lớn có
thể phục hồi nhanh như vậy.
"Tiểu tử thối xem anh là gì, anh của em mà không vượt qua được chuyện này sao?". Anh vỗ vai Tiểu Kiếm, cười nhạt. "Được rồi, tâm ý mọi người
tôi hiểu, mau trở về nhà nghỉ ngơi cả đi, binh đến tướng chặn nước đến
đất chặn, ai sợ ai!".
Không thể nào, này cũng nghĩ quá thoáng đi! Miệng há hốc thành hình chữ O, nhìn mặt mày anh hớn hở mà lắc đầu.
Tôi không tin anh! Cả buổi tối, Trần Dũng giống như hoàn toàn quên
mất phần trách nhiệm đã phân, khi bạn bè còn ở đó thì nói chuyện phiếm
không ngừng, vừa nói vừa pha trò; họ vừa đi, anh vùi đầu làm việc nhà,
quét dọn nhà cửa, tẩy rửa khói dầu trong bếp, rồi tính toán chi tiêu,
không cho tôi hỗ trợ, bảo "ngày mai em phải đi làm, không thể mệt".
Nhìn anh bận rộn, tôi chỉ thấy lòng chua xót, anh thật khổ quá,
chướng ngại ngay trước mắt nhưng không muốn làm người mình quan tâm nóng ruột cho nên nuốt vào toàn bộ khổ sở, dùng nụ cười thay cho nước mắt,
dùng lao động đổi phiền não, tuy rằng cũng là một kiểu xả stress nhưng
thống khổ nghẹn trong bụng ai nói sẽ không bị thương thân?
Tôi lo lắng, lại không biết khuyên giải an ủi thế nào.
Ngày hôm đó ngủ không ngon, mơ hết cái này đến cái khác, mơ Phùng
Kiến Quân ôm đội trưởng cảnh đội cười ha hả, mơ Phùng Kiến Vân chích
thuốc độc vào tay Chu Phú Xương, rồi mơ Trần Dũng đứng ở vách núi đen
nhìn tôi, sắc mặt bi thương, lặp đi lặp lại : Ân Sinh, em chính là điều
tốt nhất anh từng có.
Kết quả tôi giật mình tỉnh dậy, đưa tay sờ, bên gối không có ai, chỉ
có ánh sáng mờ mờ hé ra sau cửa phòng khách, ánh sáng lạnh lẽo của màn
hình TV.
Tổng vệ sinh chưa đủ, nửa đêm còn dậy xem TV! Tiêu rồi, đã nói chịu
đựng là không tốt mà, thím Trần điên rồi, ngủ cũng không ngủ!
Tôi quơ vội cái áo mặc vào, xoay người đi vô phòng khách, mơ mơ màng
màng không nghĩ nhiều, chỉ muốn ấn anh về giường, cho tên mệt chết người này mau mau nghỉ ngơi.
"Anh Dũng, ngủ". Đẩy cửa ra, vừa dụi mắt vừa nói chuyện. "Trễ thế này rồi anh còn làm gì...".
Tôi im lặng, không khí ngập đầy khói thuốc ập vào mắt làm tôi tỉnh
hoàn toàn, mở to hai mắt tìm cẩn thận, sau đó, tôi phát hiện ra anh.
TV không có tín hiệu, Trần Dũng suy sụp ngồi đó, khuôn mặt anh tiều
tụy, vẻ mặt mỏi mệt, ánh sáng lạnh lùng chiếu lên mặt anh như màu phấn
quỷ dị tô vẽ từng tầng tuyệt vọng, vai anh thật nhiều gánh nặng quá.
"Ân Sinh?".Anh thấy tôi, trố mắt vài giây ngắn ngủi, nhanh chóng phục hồi, lặng lẽ giấu giếm dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn, cười cười nhìn
tôi. "Cái đó, cái đó, hôm... Hôm nay có trận bóng".
Than khẽ, nhẹ nhàng mở miệng, dùng tiếng nói dịu dàng bình thản. "Ngủ không được?".
"Ừ".
"Em cùng anh".
Rất muốn khuyên anh, chỉ là không thể nói, đàn ông có tự tôn đàn ông, không thể phá vỡ, trừ phi tự anh muốn nói, nếu không cho dù rất thân
mật cũng không được đề cập. Nếu anh khổ sở, tôi chẳng có cách nào chia
sẻ, vết sẹo cũ của anh tôi càng không thể đàm luận, vậy đi, cứ cùng anh, im lặng đứng bên người chồng tôi, dùng độ ấm của bản thân làm ấm tay
anh, ấm lòng anh, yên lặng duy trì vòng ôm.
Phòng nhỏ không tiếng động, chỉ có khói mờ bốc lên, càng lúc càng dày đặc, cảnh mộng buồn bã.
Thật lâu sau, anh thu tay lại, rốt cuộc tựa đầu lên vai tôi, anh ôm chặt tôi, cúi đầu khóc...
Khóc đi, khóc ra được là tốt rồi.
Chúng tôi quyết định không trả tiền. Cách này lu mờ lương
tâm. Nhưng chúng tôi không phải Đào Uyên Minh hay Chu Tự Thanh*, cũng
không phải thánh nữ hay đại giáo chủ, chúng tôi không cao ngạo thanh
cao, không thể méo mặt yêu hòa bình, càng không yêu người khác hơn yêu
bản thân. Đối mặt với bất công mà sinh tồn, chúng tôi chỉ nghĩ : sắp
chết đói tới nơi, ai giảng lương tâm ở đây?
*Hai thi nhân nổi tiếng thanh liêm trong sạch, Đào Uyên Minh vì không muốn quỵ lụy trước cường hào ác bá mà chấp nhận bỏ mũ từ quan về sống
ẩn dật.
Vậy mới nói, vật bị ép đến cùng cực ắt sẽ bật lại, bức người đến lúc
nào đó lương dân cũng hóa điêu dân. Giống Phùng Kiến Vân : chỉ biết khóc thê thảm gào thét chị ta chẳng còn cách nào khác. Tương tự, chúng tôi
cũng chẳng còn cách nào.
Khi đã nghĩ thông suốt, cuộc sống trở nên dễ chịu hơn, tục ngữ nói
lợn chết không sợ nước sôi phỏng, phía cảnh đội điều đình vô ích, chúng
tôi chờ ra tòa. Dù sao người nào đệ đơn trước sẽ lấy phí tố tụng trước.
Một năm, hai năm, ba năm... Mặc kệ tòa muốn xử đến lúc nào, người nằm
chờ chết cũng không phải Trần Dũng, chúng tôi có thời gian, từ từ kéo
dài. Lệ Lệ nói rất đúng, đầu năm thiếu tiền là đại gia, quốc gia chủ
nghĩa xã hội khoa học, chẳng lẽ vì người ta không trả tiền bồi thường mà cưỡng chế người ta ra đường ở?
Tôi có tự trách, cảm thấy suy nghĩ của mình thực xấu xa, nhưng nhà họ Chu bất nhân bất nghĩa thì tôi cũng chỉ biết đối xử bất nhân bất nghĩa
lại vậy thôi, tiếc nuối duy nhất của tôi là lúc trước muốn đi hầu hạ Chu đại ca đổ bô, không tiền thì lấy nhân lực bồi đắp nhưng cuối cùng lại
không đi, chúng tôi