
hông chịu nổi , nàng đến bên quầy điện thoại gọi cho Bách Cơ , nhưng bấm máy và chờ mãi vẫn không có người nhấc máy . Bực dọc , Bảo Quyên bỏ máy định quay về đi tìm Bách Cơ , nhưng không may cú quay người quá mạnh nên nàng đụng phải anh bồ đang cầm hai ly nước trong tay , làm nước văng ra tung toé vào cả bộ đồ đẹp
của nàng . Nổi cáu , Bảo Quyên gắt :
- Mắt mủi để đâu mà đi đứng kiểu gì lạ vậy.
Tội nghiệp cho anh bồi sững sờ trước Bảo Quyên , vì thật sự nàng mới là
người có lỗi trong vụ va chạm này . Nhưng khách là "thượng đế" nên anh
bồi nhỏ nhẹ :
- Xin lỗi , xin lỗi . Tôi vô ý quá . Bây giờ tôi có thể giúp gì cho cô được không ?
Bảo Quyên quắt mắt :
- Không cần đâu . Để tôi tự đi rửa được rồi.
Bảo Quyên quày quả bỏ vào phòng vệ sinh , để lại anh bồi thở dài , lắc đầu
- Anh bảo sao ? Bây giờ , mọi chuyện như thế này rồi mà anh không có trách nhiệm à ? Thế là thế nào chứ ?
- Cô buồn cười thật đó . Từ xưa tới nay , tôi có bao giờ hứa hẹn gì với
cô đâu . Là do cô tự nguyện , tự cô đến với tôi , tự cô dâng hiến chứ
tôi có nói , có hứa gì đâu nào . Thử nhớ lại xem
Vừa bước đến
phòng vệ sinh , Bảo Quyên đã nghe tiếng một đôi nam nữ đang lớn tiếng
cải cọ . Nhưng lạ thật , nàng nghe giọng nói rất quen thuộc . Rón rén ,
Bảo Quyên lén nhìn vào . Nàng cảm thấy bất ngờ vì họ chính là Gia Minh
và Kiều Diễm . Tò mò trước câu chuyện nên Bảo Quyên đứng nép vào cửa để
nghe . Rồi tiếng của Kiều Diễm chanh chua :
- Bây giờ , anh nói
như vậy sao ? Anh đúng là sở khanh . Đúng . Tôi đã lao vào anh như một
con thiêu thân , nhưng anh cũng đâu có vừa . Anh cũng chết mê chết mệt
vì tôi.
Tiếng cười của Gia Minh vang lên :
- Thì chúng ta
có qua có lại , bây giờ chán thì thôi , cứ xem như chẳng ai nợ ai cả .
Đường ai nấy bước , cô đừng quấy rầy tôi . Tôi không thích đâu . Còn cái bầu của cô , tôi không bảo đảm đâu . Biết đâu nó là của một gã nào đó
thì sao . Thôi , để cho tôi yên đi . Tôi không hân hạnh có đứa con đó
đâu
À ! Thì ra Kiều Diễm đã có thai và muốn trói buộc Gia Minh ,
nhưng Gia Minh không chấp nhận . Bảo Quyên mỉm cười thích thú . Hắn bỏ
được tao thì cũng sẽ bỏ được mày thôi , Kiều Diễm a.
Bên trong lại là giọng tức giận của Kiều Diễm :
- Anh có dám bỏ tôi không ? Mọi điểm yếu của anh đều nằm trong tay tôi .
chỉ cần tôi hô lên rằng anh buôn bán hàng cấm là công an sẽ thộp cổ anh . Và còn vô vàn chuyện xấu mà anh đã làm . Chẳng hạn như giả vờ làm người tình của con gái người ta để trà trộn vào cơ sở người ta hòng phá hoại
công việc của họ . Chỉ cần bao nhiêu đó thôi là anh cũng ở tù rục xương
rồi.
- Cô nói tôi phá hoại ai nào ? À ! Tôi nhớ rồi , là cơ sở sản xuất hàng cao cấp của cha mẹ Bảo Quyên đấy mà.
Bảo Quyên như đứng không vững trước ~ lời mà Gia Minh vừa thốt ra . Nhưng
mọi chuyện chưa rõ ràng nên nàng cố bình tỉnh và tiếp tục theo dõi câu
chuyện
Giọng của Gia Minh vần đều đều :
- Kiều Diễm ! Cô
ngốc thật ! Cô tưởng làm như vậy là hại được tôi sao ? Thế cô không nghĩ đến mẹ cô sao ? Mẹ cô mà có chuyện gì thì cả cô và gia đình cô sẽ ra
sao đây ?
- Anh nói vậy là thế nào ?
- Cô không biết gì
sao ? Mọi chuyện đều do mẹ cô làm đạo diễn cả , ngay cả ~ chuyện buôn
lậu , rồi chuyện bà ấy lấy danh nghĩa đứng tên cho cơ sở sản xuất mà ba
mẹ của Phi Hân chết để lại nhờ bà ấy trông coi . Bà ấy muốn một mình làm chủ nên nảy ra một ý thâm hiểm và đã lợi dụng tôi . Bà ấy bảo tôi phải
tìm cách lấy lòng . sao cho Bảo Quyên yêu tôi . Khi được gia đình Bảo
Quyên thương và tin tưởng tôi như người nhà , chính mẹ cô đã chỉ dẫn tôi cách phá hoại cơ sở họ cho đến khi họ bị phá sản và tự tử chết . Thế
không phải có bàn tay đôc. ác của mẹ cô nhúng vào hay sao ?
Trời
ơi ! Thật sự là như vầy sao ? Bảo Quyên nghe chân tay mình rụng rời .
Nàng thật là hồ đồ vì khi nghe cơ sở Hà Sương hại gia đình nàng , nàng
chỉ đi tìm hiểu xem ai đứng tên thì biết đó là của ba Phi Hân, nhưng
nàng có ngờ đâu ông bà đã chết từ lâu . Mà người làm hại cha mẹ nàng lại chính là bà Kiều Mỹ và Gia Minh , người mà nàng yêu tha thiết
Bên trong lại có tiếng của Gia Minh :
- Còn nữa . Những tài sản mà hiện nay gia đình cô đang có , tất cả đều là của Phi Hân. Mẹ cô thật là gian manh . Cơ sở Hà Sương làm ăn rất thịnh
vượng , nhưng bà ấy tìm cách rut rỉa cho riêng mình , cho đến một lúc
cần thiết thì ba `đã tuyên bố công ty đã bị phá sản . Nhưng thực chất ,
tất cả tiền bạc đều nằm trong tay bà . Ba cô và Phi Hân nào có hay biết . Kiều Diễm ! Bây giờ cô có muốn kể tội tôi ra nữa không ? Tôi nói cho cô biết . Nếu mọi chuyện đổ bể , tôi chỉ có chết một thôi mà mẹ cô chết 10 . Chắc cô không muốn mẹ con cô phải bị tù đày và đi ăn mày chứ ?
- Anh …
- Kiều Diễm ! Muốn được yên thân thì tôi khuyên cô nên câm mồn đi . Những chuyện này chỉ có tôi , cô , và mẹ cô biết thôi . Đến chết , cả Bảo
Quyên và Phi Hân cũng không ngờ được , nếu không ai tiết lộ . Nên bâ giờ cô lo cho bản thân mình đi . Đừng nên làm phiền tôi nữa , Tạm biệt nhé
- Đứng lại . Đồ khốn nạn !
sự xuất hiện của Bảo Quyên kèm t