
tuyết rơi rồi nhé.”
Trái tim tôi không kìm được hơi run lên, dù rằng tôi biết rõ những bông
hoa tuyết đang bay khắp trời này không thể hòa tan trong nước, nhưng khi nào bạn cần, chúng vẫn có thể phô bày hết vẻ đẹp tuyệt vời.
Thiên Diệp đứng yên lặng trước mặt tôi, ánh mắt còn nóng bỏng hơn cả ánh mặt trời.
“Ái Ni, có một câu này anh đã muốn hỏi em từ rất lâu, rất lâu rồi…”, anh dừng lại một chút, trong mắt dâng trào lên sự dịu dàng khiến lòng người ngây ngất, “Em có thể, em có thể… làm vợ anh không?”
…
Câu nói ấy khiến cho thời gian như ngưng đọng lại, sự đợi chờ, kỳ vọng
trong đôi mắt anh giống hệt những đóa hoa yêu kiều đang hé nở, mỗi lúc
một lớn hơn.
Mỗi lúc một đẹp hơn.
Đẹp tươi đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt.
Ánh mắt anh có thể làm cho bất cứ ai động lòng, nên cũng khiến tôi không thể nào cưỡng lại được bất cứ thỉnh cầu nào mà anh đưa ra.
“Oa, anh chàng đẹp trai kia có phải là Phác Thiên Diệp không nhỉ, đúng
không nhỉ?”, những người đi qua đường dừng lại ngạc nhiên vì cảnh tuyết
rơi, sau đó lập tức chú ý đến Thiên Diệp.
“Đẹp trai quá, giống lắm. Cậu đoán xem có phải là anh ấy không? Quả nhiên là đẹp trai giống hệt minh tinh màn bạc.”
“Cô gái đứng bên cạnh kia là ai nhỉ, quái quỉ! Cảnh tuyết rơi lãng mạn
quá! Bạn trai của mình mà cũng lãng mạn thế này thì mình lập tức nhận
lời làm vợ anh ta.”
…
Những lời bàn tán xôn xao bên ngoài khiến cho Thiên Diệp chau mày với vẻ không vui.
Tôi đưa tay ra, khẽ khàng giơ lên, vuốt nhẹ điểm giữa lông mày của Thiên Diệp trong ánh mắt kinh ngạc của anh.
“Thiên Diệp, chưa thể được.”
Niềm hy vọng lập tức vỡ tan tành như tấm gương mỏng trong đôi mắt Thiên
Diệp, anh tỏ vẻ kích động ôm lấy hai vai tôi, hỏi: “Vì sao? Vì sao lại
chưa được? Em vẫn chưa nhìn thấy trái tim chân thành của anh ư?”
“Không phải là như thế, Thiên Diệp.”
Bao nhiêu năm vẫn luôn lặng lẽ ở bên tôi như vậy, đương nhiên tôi có thể hiểu tấm lòng của anh. Nhưng cũng bởi cảm động vì tình cảm chân thành
đó, nên tôi mới càng phải nghiêm túc và cẩn trọng hơn, không thể xem
thường.
“Thế thì vì sao?”, vì hơi tức giận nên giọng Thiên Diệp bắt đầu lớn hơn.
“Em chỉ mong rằng có thể đợi thêm một chút nữa, đợi đến khi em đủ tin
tưởng rằng tình cảm của mình đối với anh không phải là một thói quen,
một sự dựa dẫm, mà thực sự là vì thích anh, trong khi trái tim vẫn lung
lay bất định, thực sự đối với anh quá bất công và tàn nhẫn. Thiên Diệp,
anh là người em rất cần trân trọng, thế nên em không muốn sẽ làm tổn
thương anh.”
“…”
“Thiên Diệp, anh đợi thêm có được không?”, tôi thấp giọng nói.
“Không vấn đề gì, Ái Ni.”
“Ừ?”
“Khiến cho anh bị tổn thương không vấn đề gì, em lung lay bất định cũng
không vấn đề gì, em không biết rõ đó là sự dựa dẫm hay là tình cảm thực
cũng không vấn đề gì, tất cả chẳng có nghĩa lý gì! Bởi vì anh yêu em!
Nhưng nếu như em cần có thêm thời gian, anh sẽ vẫn luôn chờ đợi bên em.” Thiên Diệp nói bằng vẻ kích động, trong ánh mắt lóe lên sự bất an. Tiếp đó, anh ôm chặt lấy tôi.
Vòng tay siết chặt khiến người ta cảm thấy ngạt thở đó dường như cho
thấy anh đang sợ hãi điều gì đó, thế nên mới dùng toàn bộ sức lực của
bản thân để đổi lại.
Khiến cho anh bị tổn thương không vấn đề gì, em lung lay bất định
cũng không vấn đề gì, em không biết rõ đó là sự dựa dẫm hay là tình cảm
thực cũng không vấn đề gì, tất cả chẳng có nghĩa lý gì! Bởi vì anh yêu
em...
…
Những lời bộc bạch của anh cứ trở đi trở lại bên tai tôi, giống như một âm điệu đem lại hạnh phúc cứ lặp đi lặp lại.
“Thiên Diệp, cảm ơn anh. Em trân trọng tấm lòng của anh như vậy, anh có
thấy được không? Có hiểu được không?” Lần đầu tiên giọng nói của tôi
khác hẳn với cung cách thường ngày, mang theo một sự dịu dàng đúng như
thiếu nữ.
Đúng vậy, vì vô cùng trân trọng Thiên Diệp, nên tôi mới chần chừ như
vậy; bởi vì không muốn tình cảm đó của anh phải chịu ấm ức, nên tôi mới
do dự như vậy; hơn tất cả là bởi vì không muốn Thiên Diệp có một chút
hoài nghi và tiếc nuối nào, nên tôi mới cần có thêm thời gian.
Thiên Diệp, em vô cùng trân trọng anh.
“Anh biết rồi…”, cơ thể Thiên Diệp hơi chấn động, sau đó dần dần trở nên bình tĩnh.
Những khán giả xem miễn phí ở xung quanh mỗi lúc một đông.
Thiên Diệp vẫn ôm chặt lấy tôi: “Ái Ni, người em thật ấm áp, chúng ta cứ ôm nhau thế này mãi có được không?”
“Bỏ em ra đi!”, hai má tôi bắt đầu ửng hồng lên.
“Đừng mà!”
“Phác Thiên Diệp!”, tôi gầm gừ trong cổ họng.
“Oa, đúng là Phác Thiên Diệp rồi, mau lấy máy ảnh ra đây.”
“Này, sao cô gái kia trông có vẻ hung hăng thế nhỉ? Trông bộ dạng thật
là dữ dằn ghê gớm, mình biết rồi, chắn chắn là cô ta cứ bám riết lấy
Thiên Diệp đấy.”
“Phải rồi, cậu xem kìa, cô ta còn trừng mắt với anh ấy nữa.”
Những lời bàn tán xôn xao bên ngoài khiến cho Thiên Diệp chau mày với vẻ không vui.
Tôi đưa tay ra, khẽ khàng giơ lên, vuốt nhẹ điểm giữa lông mày của Thiên Diệp trong ánh mắt kinh ngạc của anh.
“Thiên Diệp, chưa thể được.”
Niềm hy vọng lập tức vỡ tan tành như tấm gương mỏng trong đôi mắt Thiên
Diệp, anh t