
̣i trưởng Triệt, rõ ràng vừa nãy mình đi đến chỗ anh ấy, thế mà không nắm được tay >.<”
“Cô gái nằm trên sàn kia quả là may mắn đến mức có thể đi mua vé số được đấy.”
“Không được, tớ nhất định phải đứng ở đây, kiếm bằng được cơ hội để nhảy với hội trưởng điệu thứ 2…”
“Tớ cũng thế, cậu nhất định phải xếp hàng sau tớ.”
“Xì, sao cậu biết được?”
…
Tiếng bàn tán xung quanh bị át đi bởi tiếng hét lớn hơn.
“Triệt, cứu tớ với! Mau đến đây cứu tớ!”
Là Trạch Trần!
Thôi Hy Triệt và tôi cùng đứng lên, thấy Trạch Trần bị một cô
gái mập mạp quàng chặt tay quanh cổ, nhìn về phía chúng tôi
cầu cứu với vẻ khổ đau.
Khúc nhạc Blues lại vang lên, mọi người bắt đầu nahỷ theo điệu
Valse huyễn hoặc. Rất nhiều nữ sinh hằm hằm nhìn tôi nhưng khi
ánh mắt hướng về Thôi Hy Triệt lại trở nên mềm như nước.
Xem ra những cô này cũng thầm yêu Hy Triệt như Chân Ni rồi.
À, bức thư.
Chân Ni năm lần bảy lượt năn nỉ tôi đưa bức thư này cho Hy Triệt.
“Tôi có thể mời anh nhảy một điệu được không?”, tôi kéo tay khi thấy Thôi Hy Triệt đi về phía Trạch Trần.
Anh nhướn mày nhìn tôi, sau đó quan sát một lượt những cô gái
xung quanh đang chờ cơ hội để sáp đến với mình, cân nhắc một
chút, cuối cùng bỏ qua việc cứu Trạch Trần nắm lấy tay tôi.
Anh ta dìu tôi xoay tròn không ngừng nghỉ.
Xoay tròn.
Tôi như lạc mất mình trong từng bước xoay của điệu Valse.
“Chúng ta đang nhảy Valse, chứ không phải nhảy tap dance.”
Thôi Hy Triệt hơi bặm đôi môi tinh tế, nói lạnh lùng.
“Anh cho rằng tôi mặc chiếc váy bó ống thì không thể nhảy Valse được à?”, tôi định thần, hơi chau mày trước giọng điệu chế
giễu của anh ta.
“Cô có biết vì sao điệu Valse lại cứ xoay tròn mãi không?”
“Tôi không cần biết”.
“Không ngừng cuốn xoay, không ngừng vẽ nên những vòng tròn, khiến người ta động lòng trong không gian huyền ảo.”
Khi anh ta nói câu ấy, đôi mắt như màn đêm chợt trở nên xa vời, con ngươi chìm sâu hơn vào một màu xanh biếc.
Mùi thơm của rượu vang tràn ngập trong không gian, giống như một
chất độc không thuốc nào giải được, khiến người ta không thể
thoát khỏi cơn say.
“Mắt anh… màu xanh ư?”
Trước câu nghi vấn đầy ngạc nhiên của tôi, mắt anh ta chợt lóe
lên tia sáng dịu dàng, ánh mắt ấy quấn chặt lấy tôi. Anh ta
dừng bước nhảy, còn tôi nhân cơ hội lấy ra bức thư trong túi.
“Thôi Hy Triệt, bức thư này có người nhờ tôi nhất định phải đưa cho anh.”
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, đột nhiên nhếch miệng cười.
Lúc ấy, tôi như thấy một luồng khói trắng mờ của cây hương
thảo từ bên ngoài thánh đường bay tới, mùi hương khiến người ta mê man.
Shakespeare từng nói: “hương thảo đưa ký ức quay về, em thân yêu, hãy nhớ lấy điều này”.
Nhưng giờ đây, tôi nên ghi nhớ điều gì? Cần quên điều gì?
“Cô việc gì phải viện cớ”, những ngón tay thon dài của anh ta đưa ra đón lấy, mắt liếc qua bức thư màu hồng.
“Hả?”
“Đây là thư tình của cô viết cho tôi chứ gì?”
Khóe miệng Hy Triệt càng hằn sâu hơn nét cười nhạo, ánh mắt
thì lạnh lẽo hơn. Nó giống như một núi băng nơi Bắc cực, tỏa
ra vẻ đẹp lay động lòng người nhưng lại khiến ta không thể đến
gần.
“Tôi á? Không cần biết là ai, nhưng nó được viết bằng thành ý suốt một đêm dài, xin anh hãy mở ra xem.”
Không để ý đến sự hiểu lầm của anh ta, cũng không buồn giải thích, tôi chỉ mong anh ta sẽ nhận lấy bức thư.
“Khỏi cần xem, mất thời gian”.
Dứt lời, bức thư trong tay Thôi Hy Triệt đã rơi xuống đất như
một cánh hoa mỏng manh lìa cành. Tôi thảng thốt nhìn theo hành
động của anh ta, không dám tin vào mắt mình.
Anh ta dám vứt lá thư đi ngay trước mặt tôi !!!
“Này, Thôi Hy Triệt, xin lỗi đi!”
Trong gian phòng rực rỡ màu vàng kim, dưới chùm đèn pha lê giả
cổ, tôi kéo tay Hy Triệt khi đó đang định bỏ đi, lớn tiếng.
Một cảm giác đau đớn nhói lên trong tim rồi dần tan biến, niềm
vui của Chân Ni là món đồ xa xỉ mà tôi mong có được, tôi không
thể chịu nổi khi tình cảm đó bị người khác làm tổn thương.
“…”
Thôi Hy Triệt quay nhìn tôi, tôi lập tức trợn mắt lên.
Dù gì thì cũng không thể thua về mặt khí phách.
“Xin lỗi đi!”
“Cái gì?”, anh ta nhìn tôi với vẻ hơi sốt ruột.
“Cái gì hả?! Anh làm sai việc gì mà cũng không biết à? Anh
lập tức nhặt bức thư lên, nếu như anh không muốn xem, thì hãy
trả lại cho tôi!”
“Trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘Xin lỗi’, hay cô cho
rằng ‘trò chơi trái tim’ là thật, không tưởng tôi là boyfriend
của cô ấy chứ? Nếu thế, xin hãy xóa cái điệu nhảy vừa rồi
khỏi ký ức của cô đi.”
Xóa khỏi k