XtGem Forum catalog
Nói Yêu Em Lần Thứ 13

Nói Yêu Em Lần Thứ 13

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323401

Bình chọn: 9.5.00/10/340 lượt.

ịt.

Nỗi đau lan dần ra khắp toàn thân.

Những âm thanh xung quanh đều biến mất, tôi lặng lẽ đứng im.

Chân Ni giận dữ nhìn tôi, cả người run lên vì phẫn nộ.

Sự phẫn nộ đó như khoan sâu một lỗ trên cơ thể tôi, tất cả sức lực trong giây phút đều biến mất. Nhưng rồi tôi bình tĩnh quay

người bước đi.

Chân Ni, đứa em gái tôi yêu quý nhất trên đời.

Rốt cuộc chị phải cố gắng thế nào mới khiến em vứt bỏ sự căm ghét và yêu thương chị thật lòng đây?

Quả là mệt mỏi…..

........

“Ừm, không biết hội trưởng

thế nào rồi, chắc là đau lắm! Nghe nói khi đó ngã xuống ngất

đi. Cậu nói xem, hội trưởng Triệt chắc chắn sẽ dạy cho cô ta

một bài học nhỉ?”

“Chắc chắn là thế, theo nguồn tin đáng tin cậy, hội trưởng đang điều tra mọi thông tin về Mộ Ái Ni”.



.......

Những lời nói mới rồi nghe thấy trong phòng vệ sinh lại vang lên.

Thôi Hy Triệt!

Đây là những hành động trả thù do anh sắp đặt phải không???

Vì người mà mình luôn bảo vệ

bằng cả trái tim bị tổn thương, tôi giống như một con thú hoang

đầy căm phẫn tìm đến phòng hội trưởng hội học sinh, dùng hết

sức đẩy mạnh cánh cửa. Thôi Hy Triệt đang đứng nghiêng người bên cửa sổ.

Khi đó ánh mặt trời rực rỡ vô cùng, bên ngoài thấp thoáng những cánh chim bay lượn.

Những cây hoa anh đào trồng ngoài vườn đang nở rộ, khiến mắt

bị hút vào một mảng màu hồng phấn làm say lòng. Từng bông nở đến độ rực rỡ nhất, đẹp không gì sánh nổi. Bất chợt có cơn

gió thổi qua, những cánh hoa theo gió rơi lả tả bay cả vào

phòng.

Không khí ngát hương thơm.

Nhưng khi Thôi Hy Triệt quay đầu lại, tất cả những cảnh sắc tươi đẹp ấy bỗng dưng mất hết sắc màu, trở nên ảm đạm. Vạt nắng

mỏng manh men theo khuôn mặt anh ta trải xuống dưới, cơ thể dường như đều sáng lóa lên.

Vài lọn tóc nhẹ nhàng bay trong gió, khiến người ta có cảm giác không kiềm chế nổi ý muốn chạm vào.

Đôi mắt anh ta…

Tim tôi không cưỡng nổi đập dồn dập. Đó là một núi băng tuyệt

mĩ nhất hòa tan thành linh hồn, giống như sự sống, linh hồn thu hút mọi ánh nhìn. Cái đẹp đến mức nguy hiểm.

Màu xanh sẫm đó…

Màu xanh sẫm khiến người ta cam tâm dâng hiến cả linh hồn.

Dù là lần thứ hai trông thấy.

Dù trong lòng vẫn ngầm nhắc mình rằng anh ta là người đang trả thù mình.

Dù rằng mới rồi còn khí thế hằm hằm.

Tôi vẫn rơi vào một khoảnh khắc lạc lối, tất cả là vì sự tồn tại của anh ta đang biến thành một cảnh ảo.

Đẹp đến mức xa hoa…

Tôi đứng lại trấn tĩnh, mắt chợt bất gặp bức thư màu hồng quen thuộc trên chiếc bàn gỗ trong phòng.

Gì nhỉ?

Bức thư tình tối qua!

Chắc chắn là vì muốn làm rõ sự việc tối qua, nên anh ta mới giữ lại bức thư đó.

Đáng ghét! Những trò đùa ác đó nhất định là do anh ta chỉ thị.

“Thôi Hy Triệt! Tối qua tôi làm anh ngất đi, nếu muốn trả thù thì hãy trả thù tôi thôi”, tôi lạnh nhạt mở lời.

“Cô tưởng tôi nhàn rỗi thế chắc?”, anh ta bước tới gần.

Dáng vóc cao lớn và hoàn hảo, khí chất quý tộc khác thường.

Bước đến gần tôi.

Những ngón tay trắng dài mảnh mai của tôi hướng lên bộ đồng phục màu đen của anh ta.

Màu đen và trắng tạo thành một sự cám dỗ khó diễn đạt thành lời, thời gian cũng vì vậy mà gần như trôi chậm lại.

Tôi túm lấy cổ áo vest của anh ta, ghé vào tai nói bằng giọng

lạnh lùng: “Ảnh rảnh rỗi hay không tôi không cần biết, tôi chỉ

cần biết anh là đồ nhỏ nhen và không phẩm cách.”

“Mộ Ái Ni!”



“Mộ Ái Ni!”

“Tôi không điếc”

Tôi không muốn tên mình liên tục lặp lại từ miệng anh ta nữa,

dù giọng nói rất du dương và lịch thiệp. Giống như ánh sáng

đầu tiên rọi trên mặt biển tối tăm, lại giống như ngọn gió ve

vuốt người ta trên đỉnh núi cao, nhưng…

Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ hứng thú, con ngươi càng sẫm lại hơn.

Màu xanh sẫm đầy mê hoặc…

Khiến người ta đến chết cũng không quên.

Thôi Hy Triệt quay lại ngồi trên chiếc bàn gỗ gụ, khuôn mặt đẹp trai hoàn toàn không tì vết.

“Bức thư này…”

“Là của tôi.”

Tôi đưa nhanh tay ra, định lấy lại bức thư.

Nhưng một bàn tay khác đã chụp lấy cổ tay tôi.

Rõ ràng những ngón tay rất lạnh, nhưng phần da thịt cổ tay tôi

tiếp xúc với lòng bàn tay anh ta lại nóng lên như bị thiêu đốt, tê đi như bị điện giật.

Những bông hoa bên ngoài cửa sổ nở đến cùng cực như một lời nguyền, đẹp như trong thế giới cổ tích.

Mùi thơm ngát ùa cả vào phòng.

Đôi mắt anh ta nhấp nháy như viên pha lê đẹp nhất khiến tôi hơi hoảng hốt.

Giống như mùi hương thảo phảng phất bên hông nhà thờ.

Đúng lúc tôi hơi mê