
en đỏ lên, rồi nắm lấy tay cô
"Mẹ, chúng ta đi thôi.."
Sau khi về nước, cô luôn bận rộn làm việc nên cô hiếm khi có cơ hội đưa Cách Lạp đi chơi, vì vậy hôm nay Cách Lạp rất hưng phấn, đôi mắt phượng của cu cậu lanh lợi chuyển động, gương mặt trắng hơi đỏ lên vì hưng phấn. Cu cậu mặc một chiếc áo lông vũ màu xanh nhạt, đội một chiếc mũ đỏ, đi một đôi giày màu vàng. Một cậu bé đẹp trai như vậy đi trên dường, luôn có thể thu hút ánh mắt của mọi người.
Có một đứa con trai tỏa sáng như vậy, là một người mẹ, cô đương nhiên rất tự hào. Dọc đường, cô vui vẻ, trò chuyện với Cách Lạp về ‘Transformers.
-
Đến cửa rạp chiếu phim, Đồng Nhan dắt Cách Lạp đi mua vé, bỗng nhiên Cách Lạp kéo quần áo cô
"Mẹ, kia có phải chú Trác không?"
Đồng Nhan xoay người nhìn, Trác Chính Dương đang tựa vào một cây to, đứng trước mặt một cô gái.
Cách Lạp liếc nhìn Trác Chính Dương, rồi lại ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan
"Hóa ra chú Trác đã có người mình thích"
Đối với chuyện tình yêu, Đồng Cách Lạp vẫn rất đơn thuần, nó cho rằng chỉ cần nam nữ ở bên nhau thì đó chính là tình yêu.
Đồng Nhan cười
"Đúng vậy, nên sau này, Cách Lạp không được làm mối cho mẹ và chú Trác nữa, có biết không?"
Cách Lạp bĩu môi
"Con biết rồi"
Hình như Trác Chính Dương cũng nhìn thấy cô và Cách Lạp, anh nói với cô gái trước mặt vài câu rồi đi về phía cô và Cách Lạp.
"Ba vé Transformers"
Trác Chính Dương ôm Cách Lạp lên, nói với người bán vé bên trong
Đồng Nhan nhức đầu
"Đừng quậy nữa, anh bỏ con gái người ta lại như thế không tốt đâu"
Trác Chính Dương cười với cô
"Đùng là ý trời mà, anh đang tìm lý do bỏ rơi cô ta"
"Như vậy càng không tốt, cô gái kia hận em chết mất”
Trác Chính Dương nhìn cô
"Từ lúc nào em lo sợ mấy cái chuyện như thế vậy"
Đồng Nhan
"Thật ra, em rất sợ mấy vụ này của anh"
Trác Chính Dương cười giễu cợt, không để ý tới cô nữa, câm lấy ba vé xem phim, sau đó ôm Cách Lạp đi vào bên trong, anh còn không quên nhắc cô đi nhanh lên. Bộ phim khá hay , ba người ăn hết hai bịch bỏng to đùng, mỗi khi Cách Lạp mệt thì nó sẽ dựa vào lòng Trác Chính Dương, tìm tư thế thoải mái rồi tiếp tục xem phim, thỉnh thoảng, cu cậu há miệng ăn bỏng ngô Trác Chính Dương đút cho. Một lớn một nhỏ vô cùng thân thiết.
Lúc hết phim đã hơn chín giờ. Cách Lạp vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, khoa tay múa chân bàn tán với Trác Chính Dương về các tình tiết trong phim.
Trên đường về, đi ngang qua một cửa hàng bán đồ chơi Transformers, Trác Chính Dương đi vào trong mua đồ chơi cho Cách Lạp, món đồ chơi này có đầy đủ các điều khiển điện tử thông minh, là hàng nhập khẩu từ nước ngoài nên giá cả không rẻ.
Cách Lạp chưa tùng được sở hữu một món đồ chơi nào quý như vậy nên trong lòng cố gắng đè nén, ôm con Transformers khách sáo nói với Trác Chính Dương
"Không phải do con đòi đâu đấy nhé, đồ chơi này quá đắt, cháu không thể nhận được"
Trác Chính Dương cười, ngồi xổm xuống, xoa đầu Cách Lạp
"Con không phải là con nuôi của chú sao, tính toán chuyện này làm gì?”
Cách Lạp suy nghĩ rồi cười vô cùng biết điều với Trác Chính Dương
"Cảm ơn ba nuôi..."
Nếu đây không phải là món đồ chơi mà nó mơ ước đã lâu thì chắc nó cũng không biết điều đến thế đâu. Trác Chính Dương hơi nhíu mày, u oán nhìn Cách Lạp
"Không cần thêm chữ khô khan đằng sau kia đâu, ba thấy hơi thừa đó"
Đồng Cách Lạp phồng mồm
"Chú đã chiếm tiện nghi của con rồi sao lại còn đòi hỏi nhiều thế, chưa đưa quà gặp mặt đã đòi hỏi rồi..."
Trác Chính Dương suýt sặc vì những lời này của Cách Lạp, sau đó, anh nhếch miệng cười, lấy một sợi dây chuyền từ trong túi ra, đeo vào cổ cho Cách Lạp:
" Sao ba có thể quên việc quan trọng như thế chứ, sợi dây chuyền này là của ông ngoại ba mang từ Triều Tiên về, ba vẫn luôn coi nó là bùa hộ mệnh, hôm nay, ba tặng nó cho con trai cưng của ba"
Đồng Nhan liếc nhìn khối ngọc trên cổ Cách Lạp, nhíu mày
"Trác Chính Dương, hay là đổi một món quà khác tặng Cách Lạp đi, thứ này không thích hợp"
Trác Chính Dương ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan, nhoẻn miệng cười
"Đồi gì mà đổi, em cho rằng anh không nghiêm túc nhận con trai ư?"
Sau đó, anh nói với Cách Lạp
"Mẹ con đang ghen tỵ, biết không? Khi còn bé, mẹ con cứ quấn lấy ba, đòi ba tặng sợi dây này cho mẹ con nhưng ba không cho, giờ ba lại tặng sợi dây này cho con, chắc mẹ con ghen tỵ lắm."
Hồi nhỏ, quả thực Đồng Nhan từng đòi anh tặng sợi dây này, bởi vì mặt dây chuyền là một khối ngọc rất đặc biệt, cô vô cùng thích, quan hệ của cô và anh lúc ấy đã thân thiết tới mức có thể dùng chung đồ của nhau, vì thế cô đã thử hỏi xin Trác Chính Dương. Nhưng Trác Chính Dương lại nhướng mày, thề thốt rằng khối ngọc này anh để dành cho vợ tương lại của mình, trừ khi cô làm vợ anh, nếu không thì không có cửa đâu!
Cách Lạp cúi đầu nhìn khối ngọc, dựa theo hiểu biết của nó bây giờ thì nó vẫn chưa thể hiểu được hết giá trị của khối ngọc này, nhưng chẳng cần đầu óc cao siêu, vẫn có thể nhận ra khối ngọc này khác xa khối ngọc Trình Mai Mai mua cho nó ở miếu Thành Hoàng - Hoàng ngọc.
"Ba Trác..."
Cách Lạp nhìn Trác Chính Dương hỏi
"Ba thích cái cô v