Nữ Hoàng Bi Kịch

Nữ Hoàng Bi Kịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323142

Bình chọn: 8.00/10/314 lượt.

ừa đứng cùng ba sao?"

Đôi mắt Trác Chính Dương thoáng kinh ngạc, sau đó cười nói

"Không thích"

Cách Lạp dừng lại:

"Vậy ba thích mẹ con sao...."

Đồng Nhan biết đứa con trai này của cô rất quý Trác Chính Dương, dường như nhận anh làm ba nuôi vẫn chưa làm nó hài lòng, chắc nó chỉ hận không thể lập tức nhập vào hộ khẩu nhà anh thôi.

Trác Chính Dương phì cười

"Được, miễn là mẹ con đồng ý, chú không có ý kiến gì"

Đồng Cách Lạp đang định hỏi Đồng Nhan, thì bị ánh mắt của Đồng Nhan khiến cho cu cậu phải nuốt lại những lời đã suýt tuôn ra. Đồng Cách Lạp thở dài

"Tùy hai người, con muốn về nhà ngủ"

Trá Chính Dương ôm Cách Lạp, rồi cười mờ ám với Đồng Nhan

"Nhan Nhan, hay là chúng ta mua một tặng một nhé...."

Đồng Nhan nở một nụ cười

"Quên đi, chúng ta là người một nhà, em cũng chẳng phải bán hạ giá bản thân cho anh nhé, anh đúng là chẳng tốt đẹp gì mà"

"Không sao, anh có thẻ ngậm bồ hòn làm ngọt chịu thua thiệt mà"

"..."

-

Tần Nhiên lái xe tới tiểu khu cô ở, cái chỗ này không có chút phồn hoa nào của thành phố A, khung cảnh của nó cùng thành phố A dường như không ăn khớp. Tòa nhà cũ kỹ đã bị phá hủy bởi năm tháng, đèn đường hai bên cũng rất mờ mịt, hai bên đường có mấy gian hàng di động đang định dọn dẹp về nhà, gian hàng như núp dưới sương mù màu trăng mịt mù của bóng đèn, khu phố vắng lặng yên tĩnh, bóng đêm lành lạnh như nước.

Thật ra mấy ngày trước anh đã tới đây, lúc đó là thời điểm học sinh tan học, ven đường một đám trẻ con tuôn ra đi qua, bọn nó đều hướng nhà mình đi tới.

Anh đem xe dừng một bên, anh không xuống xe, ngồi trên xe nhìn người người qua lại, phát hiện mình ngay cả dũng khí xuống xe cũng không có. Những đứa trẻ lúc đi ngang qua anh đều mang theo ánh mắt tò mò đánh giá xe của anh thế nhưng đứa trẻ đội mũ đỏ ngay cả liếc mắt cũng không thèm, lưng đeo một chiệc cặp sách xanh da trời có móc một bình nước hoạt hình màu hồng, bình nước sau lưng lắc lư. Anh nhìn theo bóng lưng nho nhỏ dần biến mất ở khúc quanh đầu đường.

-

Anh dừng xe ở ven đường, rồi xuống xe ngẩng đầu nhìn ánh đèn vàng đang tỏa ra từ căn phòng trong khu nhà. Anh tháo găng tay, bỏ vào trong túi áo, sau đó đi về phía hành lang.

Đèn hành lang tầng hai hình như đã bị hỏng, anh khẽ cau mày, người phụ nữ kia đi đứng lúc nào cũng hấp tấp, lúc cô đi qua đoạn này liệu có biết đường mà cẩn thận không, cả đứa trẻ ấy nữa, liệu nó có bị ngã hay không.....

Nghĩ vậy, chân mày anh lại càng nhăn lại, lòng càng buồn bực, đau đớn đến nỗi khiến anh cảm được sự tồn tại của bản thân.

Anh đi tới cửa nhà cô, đứng trước cánh cửa gỗ nhạt, tay anh dừng ở trên cửa, đang định gõ nhưng không biết tại sao anh lại khựng lại.

Tần Nhiên anh từ bao giờ lại trở thành một người nơm nớp lo sợ, ngó trước nhìn sau, rón ra rón rén thế này? Anh cười giễu cợt, rồi gõ cửa.

"Ai đó?"

Giọng một người phụ nữ rất khí thế vang lên, anh đang cố nhớ xem giọng nói này của ai thì cửa phòng đã mở ra, người bên trong lộ ra vẻ kinh sợ, rồi lại từ kinh sợ biến thành tức giận.

Anh nhớ ra rồi, người phụ nữ này là Trình Mai Mai, bạn tốt nhất của cô thời đại học.

"Rầm~~~" một tiếng, Trình Mai Mai nhìn anh, sau đó hung dữ đóng cửa phòng lại.

5 giây sau, Trình Mai Mai mở cửa ra, tươi cười:

"Hóa ra là Tần tổng, mấy năm không gặp tôi còn tưởng nhân viên bán hàng đa cấp nào cơ, vừa rồi thật có lỗi, mời anh vào..."

Mặt Tần Nhiên chẳng hề biểu lộ cảm xúc, lúc bước vào, đôi mặt anh tiện thể quan sát xung quanh căn phòng

Trình Mai Mai cười híp mắt, nhìn Tần Nhiên, sau đó bảo anh ngồi xuống, còn nhiệt tình rốt cho anh một chén nước nóng

"Nhàn không giàu có gì nên không có nước trà, anh uống tạm vậy"

Giọng Tần Nhiên lạnh nhạt

"Không sao"

"Ha ha.."

Trình Mai Mai khẽ cười, thầm hận không thể ném người đàn ông này ra ngoài cửa sổ.

"Đồng Nhan đâu..."

"Có hẹn...."

Trình Mai Mai không mặn không nhạt nói

"Đang đi tìm cha dượng cho Cách Lạp"

Tần Nhiên cười thản nhiên

"Vậy...Cách Lạp đâu...."

Trình Mai Mai cười sung sướng

"Đương nhiên cùng đi, người đàn ông kia đối xử khá tốt với Cách Lạp, anh ta coi Cách Lạp như con ruột mình vậy, Cách Lạp cũng rất thân thiết với anh ta, có khi còn thân hơn cha ruột ý chứ...”

Khuôn mặt Tần Nhiên vẫn mang theo nét cười như cũ, đôi mắt phượng sắc bén, lạnh lùng. Tuy anh biết rõ người phụ nữ này đang nói dối, nhưng cô ta vẫn thành công chọc giận anh.

Anh chợt nhớ lại buổi tối hôm trước, cậu bé ấy nằm trên vai Trác Chính Dương, còn anh ta thì nắm lấy bàn tay cô, lúc ấy không biết anh đã tức giận tới cỡ nào, rõ ràng cô ấy là người phụ nữ chẳng có quan hệ gì với anh nữa nhưng lại luôn có thể dễ dàng làm rối loạn tâm trạng của anh.

Trình Mai Mai liếc nhìn Tần Nhiên, giọng điệu nhởn nhơ

"Không biết Tần tổng tới nhà có việc gì...."

Tần Nhiên im lặng, rồi đứng dậy

"Nếu cô ấy không ở nhà, vậy lần sau tôi tới"

Trình Mai Mai nói luôn

"Lần sau không phải tới nữa, nhờ phúc của anh mà khu vực này của bọn tôi tuần sau phải chuyển đi rồi, ba mới của Cách Lạp muốn đón hai mẹ con nó về căn nhà lớn hơn, nếu anh đến gặp Nhan Nhan thì như vậy không đư


The Soda Pop