
anh có muốn nếm thử không?”
“..”
“Tần Nhiên, ba em nói, bằng chứng lật đổ ba là do anh thu thập. Em nghĩ ba nhất định là... đang gạt em, có đúng không? Tại sao ông lại khẳng định là anh …Nếu là anh…thì đúng là một chuyện châm biếm đến nhường nào…”
“Tần Nhiên, em nghĩ nhất định do em quá yêu anh, nên anh có thể ức hiếp em thế này đúng không? Anh ức hiếp em là đủ, nhưng tại sao còn phải ức hiếp người nhà của em nữa…”
“Tần Nhiên, có thể đây là bữa cơm tối cuối cùng của chúng ta”
“Anh hại tôi thành hai bàn tay trắng, anh nghĩ tôi còn muốn sinh con cho anh sao? Tôi không buồn chán đến nỗi dắt theo một đứa con riêng đâu…”
Tần Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở mắt ra.
"Xoạt"
Kéo chiếc rèm cửa sổ màu lam vào, bỏ lại những ánh đèn ngoài tầm mắt, sau đó anh đi vào phòng.
Tần Nhiên, ngươi rốt cục đang sợ gì chứ? Chương 3
Edit Vũ Linh
Đồng Nhan cầm túi lớn túi nhỏ thức ăn đặt trên xe đạp điện, lúc cô định đẩy xe đến cổng chợ thì đột nhiên nhớ tới túi sữa chua cuối cùng trong nhà đã bị Trình Mai Mai uống hết, bây giờ nhân tiện cô có thể mua thêm. Lúc này Cách Lạp đang ở giai đoạn phát triển, thức ăn dinh dưỡng của nó nhất định phải đạt tiêu chuẩn như những đứa trẻ cùng lứa khác. Đồng Nhan từ cửa hàng tạp hóa đi ra, đặt sữa chua vừa mua vào túi, sau đó cưỡi lên chiếc xe đạp điện để bên ngoài.
Đi xe đạp điện vào mùa đông đúng là cực hình. Tay cầm ghi đông lạnh ngắt, mặt cô phải hứng gió càng lạnh hơn, hơn nữa cô đi xe đạp điện không giỏi ,giữ thăng bằng lại không tốt khiến cô mấy lần suýt ngã, chiếc xe này sắp hỏng đến nơi rồi mà đường chợ thì gồ ghề, làm cô càng tốn sức.
Đồng Nhan đến cổng chợ, biển người bên ngoài chen lấn nhau, cô thốt lên
“Xin lỗi, cho tôi nhờ một chút, cảm ơn...”
Sau đó, cô thấy ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng liếc về một nơi, cô cũng cũng tới đó nhìn góp vui. Liếc mắt nhìn xong, cô vội thu hồi tầm mắt, chỉ hận không thể xuyên thủng đôi mắt mình, trong lòng thầm mắng bản thân: Cô chạy tới góp vui làm gì, tự dưng để đôi mắt mình bị chà đạp.
Cách đó không xe có một chiếc Audi A8 màu đen đang đậu ở đó, loại xe này cũng không có gì quá khoa trương, nhãn hiệu cũng bình thường, nhưng dừng trước chợ thế này vẫn thu hút ánh mắt mọi người.
Càng thu hút người ta hơn, là người đàn ông bước từ trên xe xuống, thân hình cao to, tuấn tú, đứng im lìm cạnh chiếc xe, anh ta mặc một chiếc áo vest đen được cắt may vừa khít với vóc người, ngọn đèn màu cam hắt xuống làn sương trắng, trên khuôn mặt tuấn tú, con ngươi sâu và đen thẳm dường như nhuộm một tầng mờ mịt, ánh mắt anh ta chiếu thẳng về phía cô.
Bên cạnh anh là một cửa hàng bán cá, mấy con cá chép đen đang bơi vui vẻ trong chậu. Anh đứng đó, lộ ra vẻ vô cùng khác biệt so với khu chợ ồn ào, huyên náo này.
Đồng Nhan không ngờ lại có thể trông thấy Tần Nhiên ở khu chợ ồn ào, toàn mùi khó ngửi thế này, nếu báo chiều hôm nay đăng tin: Giám đốc của Tần thị, Tần Nhiên xuất hiện ở chợ khu Tây, thì chuyện này nhất định sẽ trở thành trò cười mất.
Thế nhưng trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu những chuyện hài hước, quan trọng là mình sẽ là người chê cười người ta hay là trở thành trò cười của thiên hạ.
Lúc ánh mắt Tần Nhiên hướng về phía cô thì cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt của cô và anh cứ như vậy, giao nhau một cách máu chó.
Việc máu chó này tới quá bất ngờ, khiến cô lái xe chệnh choạng, cả người từ trên yên xe té xuống.
Cô cứ như vậy ngã khiến ánh mắt người đi chợ đều chuyển từ phía Tần Nhiên sang phía cô. Cô cúi đầu, bò dậy, đầu gối đau nhói, hy vọng chỉ bị xước da thôi, nếu không lại phải tốn tiền đi viện.
Đồng Nhan phủi phủi bụi bẩn bám vào do cú ngã vừa xong, rồi cô nâng chiếc xe đạp điện lên, sau đó chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ.
“Dì à, dì không sao chứ?”
Một cô bé giúp cô nhặt sữa chua rơi tung tóe trên mặt đất, đặt vào rỏ xe.
Đồng Nhan cười với cô bé
“Dì không sao, cám ơn con”
Rồi cô cúi xuống, nhặt nốt đống túi to, túi bé rơi dưới đất lên
“Dì ơi, dì là mẹ của Đồng Cách Lạp phải không?”
Cô bé bỗng nhiên hỏi cô
Cô cười
“Đúng vậy, con là bạn của Lạp sao?”
Cô bé gật đầu, nói
“Con là lớp trưởng của bạn ấy”
“Dì cũng nghĩ, một cô bé nhiệt tình như con không làm lớp trưởng thì cũng là cán bộ lớp”
Cô bé cúi đầu cười ngượng ngùng
“Dì ơi, con có thể đến nhà dì chơi không?”
Cô bé suy nghĩ một chút rồi nói thêm
“Hôm nay Cách Lạp bị thầy giáo phê bình”
“Hả?”
“Bởi vì chữ bạn ấy rất xấu”
Cô bé lại nói
“Nhưng con có thể giúp bạn ấy, chữ của con rất đẹp”
Cô bé này thật tốt bụng, trong lòng Đồng Nhan xúc động
“Đương nhiên là có thể, lúc nào rảnh con cứ tới chơi, nếu không biết đường thì bảo Cách Lạp dẫn tới ”
“Cảm ơn dì”
Cô bé cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng khểnh
“Dì ơi, dì đẹp thật, đẹp hơn cả mấy cô trên tv ý”
“Phì..”
Đồng Nhan bật cười, tạm biệt cô bé rồi đạp xe đi.
-
“Đồng Nhan”
Giọng Tần Nhiên trầm tĩnh vang lên sau lưng cô, giọng anh trầm nhưng rất lạnh lùng.
Ha ha…Người này vừa xem trò hay một lúc lâu, rốt cục anh ta cũng đi tới, anh ta đến làm gì, anh ta nghĩ cô chưa đủ mất mặt hay sao?
Đồng