
Ngày thứ hai sau khi Thuần Hy ra viện, tôi cùng Thuần hy đi học một cách thoải mái.
Tôi phát hiện ra ánh mắt bao vây chúng tôi tứ phía đều là những ánh mắt
sùng bái. Những lời đồn bịa đặt về tôi đã từng sôi sục thời gian trước
cũng biến mất một cách lạ lùng, không còn ngửi ra mùi thối nữa.
Quả nhiên tôi không đoán sai, tất cả việc này thật ra đều do Phác Trân Hiền làm ra! Có điều, sau khi cái bộ mặt cừu non ngây thơ đáng thương của cô ta bị tôi và Thuần Hy lột ra, tất cả mọi người nhìn cô ta như nhìn một
thứ bệnh đáng sợ, ai nấy đều tự đọng dạt ra không dám đến gần.
Ha ha ha ha ha! Sảng khoái quá đi mất!
Tôi bắt đầu thích đi học rồi! Bây giờ thậm chí cả gương mặt bánh bao đầy nếp nhăn của bà giáo kia tôi cũng thấy đáng yêu.
Yeah~! Tuyệt quá!
Một điểm rất tuyệt khác nữa là - trải qua sự kiện này, tôi và Thuần Hy đã
dọn lại về nhà Thuần Hy theo yêu cầu và sự uy hiếp mạnh mẽ của bác gái.
Tôi bắt đầu “sống chung” trở lại với Thuần Hy. Tôi lại được thưởng thức
các món ngon bác gái tự tay nấu, tài nghệ còn cao hơn một bậc so với
Thuần Hy. q(^o^)p Tôi dám chắc chắn, tài nghệ của Thuần Hy nhất định là
do bác gái di truyền cho,! He he!
Tiếc là, những tháng ngày đẹp
đẽ chưa được là mấy, bác gái đã báo cho tôi biết cuối tuần sau sẽ cùng
bác trai đến một thành phố khác tham dự hôn lễ, nhờ chúng tôi chăm sóc
Thuần Hiến, mà hôm ấy thì Thuần Hy lại không thể thoát khỏi một buối lễ
giao lưu giữa các trường. Và như vậy, nhiệm vụ nặng nề chăm sóc cái tên tiếu quỷ Thuần Hy kia đã hoàn toàn trút lên đôi vai bé nhỏ đáng thương
của người số khố là tôi đây.
Nếu trong nhà chỉ còn lại tôi và tên tiểu quỷ Thuần Hiến kia thì... ôi ôi-, mới nghĩ đã thấy đáng sợ.
Có sợ mấy cũng vô ích thôi, tôi không thế làm thế nào để xóa được cái ngày cuối tuần đó. Ôi ngày đen tối ảm đạm của tôi-
Trước khi đi, bác gái đã dặn đi dặn lại: “Tiễn Ni, đừng làm những món kì quặc cho Thuần Hiến ăn đấy!”
Tôi luôn làm những món kì quặc cho người khác ăn sao? *A_0*
Thuần Hy cũng đứng cạnh thêm mắm thêm muối: “Ngốc, em thật sự lo được không?
Đừng có làm nhà này như trải qua thảm họa vòi rồng!”
Tôi làm nhà
này thê thảm như mới qua thảm họa vòi rồng hồi nào chứ? Nói gì mà ghê
the! Tôi làm gì có uy lực khủng khiếp thế đâu? Lúc tôi nấu ăn thì chỉ
khiến cho nhà bếp như bị sập một tí thôi mà, nhưng đâu có ảnh hưởng đến
mấy nơi khác đâu. Thế mà lại nói tôi như vậy, ghét quá! =.=
“Không sao không sao, mọi người cứ yên tâm đi đi!”
Tôi nở một nụ cười mà tôi nghĩ sẽ khiến người khác cảm thất rất đáng tin
tưởng rồi tiên bác trai, bác gái và Thuần Hy đi. "Nắp nồi, chị cười giả
tạo quá.
Tôi vừa đóng cửa, quay người lại, chưa kịp thu lại nụ
cười trên mặt, đã nghe thấy tên tiểu quỷ thốt ra một câu hà khắc đến độ
muốn thổ huyết.
“Không được gọi chị là 'nắp nồi'! Phải gọi là chị Quách Tiễn Ni xinh đẹp! Ông anh yêu dấu của em đã tặng chiếc nhẫn gia
truyền cho chị rồi, tức là, chị chính là chị dâu tương lai cùa em đó!”
Tôi đắc ý nhướn mày lên.
“Nắp nồi mê trai!”
Tiếu quỷ chết
tiệt, dám gọi nữa à, mà cái giọng điệu ấy tự nhiên cứ như Thuần Hy gọi
tôi là 'ngốc' ấy. Hai em nhà này đúng là đáng ghét quá thể!
“>0< Không được gọi!” .
“Nắp nồi mê trai, nắp nồi mê trai, nắp nồi mê trai!”
Tiểu quỷ chết tiệt, điên rồi, càng không cho gọi thì càng gọi hăng thêm. Cho qua đi, tôi đây không thèm đếm xỉa đến tiểu quỷ nhà ngươi nữa.
Thế là, tôi lại đổi thành nụ cười, cúi xuống thân mật hỏi Thuần Hiến: “~A0A~ Trưa nay em muốn ăn gì nào? An mì nhé?”
“Lại ăn mì nữa à?”
“...” Thông cảm cho chị, chị chỉ biết làm mì thôi-! *-,.-* “Không thích à, thế thì chị chế biến món mới cho em nhé!”
Lỡ nói rồi, thôi mạo hiêm lân này vậy! He he!
Mất hai tiếng đồng hồ, bỏ ra công sức như thể trải qua “chín chín tám mốt
khổ nạn” tôi đã làm ra một món mới. Chính tôi cũng thấy rất hài lòng,
tài nghệ nấu nướng của tôi đúng là tiến bộ vượt bậc, he he.
“Thuần Hiến, ăn cơm thôi! Đến thử món mới của chị này!”
“Không. -_- Mẹ bảo tôi không được ăn những thứ quái lạ”. Thuần Hiến ngồi bên
bàn ăn, sa sầm mặt y hệt Thuần Hy phiên bản nhỏ, lạnh lùng nhìn lướt qua món mới của tôi, không chút phản ứng.
Oi chao-! Đúng là shock quá-!
“Tại sao em không ăn miếng nào? Đây là món mà chị phải tốn mất hai tiếng
rưỡi đồng hồ mới làm ra đó! Thử đi mà—! Thử một miếng được không? Một
miếng thôi! Nếu không ngon thì không ăn nữa!”
“Vậy ... cũng được”. Cậu nhóc cầm đũa lên nếm thử, tôi vui quá.
“Thế nào? Ngon không?” Không ngon thì cũng đừng nói ra chứ, xin em đấy.
“Ừ.”
“Woa! Thật không? Vậy ăn hết đi nhé! Không được thừa lại miếng nào đâu đấy! Chị đi lấy hoa quả cho em ăn nhé-.”
Cậu nhóc lại ngoan ngoãn ăn ngon lành-. Yeah
Vui quá, tôi hớn hở lấy hoa quả từ tủ lạnh trong nhà bếp ra đế rửa...
Bồng từ trong phòng ăn vắng ra một tiếng động đáng sợ, tiếp đó tôi nghe thấy tiếng Thuần Hiến khóc thét lên: “oa oa-! Đau quá! Đau...”
Tôi
hoảng hồn, cuống cuồng ném hoa quả sang một bên, chạy ra phòng ăn. Trời
ơi-, Thuần Hiến đang ngồi dưới đất, trên đầu đang chảy máu... máu...
Làm sa