
m làm xong hết ba việc rồi cảm ơn anh sau!”
…
“Ôi chao~, đẹp quá đẹp quá~! Đây là gì thế?”
“Đây là đá dạ quang! Đợi khi em khỏi bệnh rồi, chúng ta sẽ đi mua thật
nhiều, thật nhiều, cùng rắc nó lên biển - để thế giới này tràn ngập ánh
sáng, trở nên đẹp đẽ hơn, được không?”
“Tuấn Hạo…”
Đợi đến khi tôi hết bệnh ư??? Tại sao phải đợi đến lúc đó??? Sẽ không có ngày đó đâu…┯︵┯
“Tiễn Ni, nhận lời với anh, sau này chúng ta sẽ cùng đi rải đá dạ quang, được không?”
“A a~~~~!!!!! \(^o^)/ Tuyệt quá!!! Đúng là quá tuyệt vời!!!”. Bước ra khỏi giấc mơ, tôi nắm chặt viên đá trong tay, bất giác reo lên, “Tuấn Hạo,
cám ơn anh!!! Em thích món quà này quá!!! Em rất thích~, em thích quá,
em thật sự thích nó đến muốn chết đây!!!!!”
“︵_︵ Tốt quá, em
thích nó là hạnh phúc lớn nhất của anh!! Tuy bây giờ anh chỉ có thể tặng em một viên đá dạ quang, nhưng anh sẽ cố gắng - rồi sẽ có một ngày, em
sẽ nhìn thấy mặt biển trước mặt trôi đầy những viên đá dạ quang rực rỡ,
giống như những vì sao trên trời, chúng cùng chúc phúc cho em…”
…
Hồi ức tan ra từng chút một, vô tình ┯︵┯ đã hóa thành nước mắt.
Tuấn Hạo, chúng ta đã hẹn nhau cùng rải đá dạ quang… nhưng bây giờ… do em
hại anh, xin lỗi xin lỗi… Khi anh tỉnh lại rồi, chúng ta sẽ lại rải đá
dạ quang nhé, anh nhất định phải tỉnh lại, Tuấn Hạo…
“Em đợi ở đây một lát”. Thuần Hy bỗng buông tay tôi, chạy đi.
“Thuần Hy…” Anh làm gì thế? Tại sao bỏ tôi lại? Tôi sợ lắm.
“Thuần Hy… Kim Thuần Hy!!!”
“Này! Anh đang ở đâu???”
“Ghét quá!!! >O< Chẳng lẽ anh định bỏ em lại? Đồ khốn!!! Mau quay lại!!!”
Tôi gào về phía biển, nhưng chẳng chút hồi âm.
Sẽ không… sẽ không đâu… Lòng tôi hoảng loạn lắm
┯︵┯ nước mắt vẫn chưa khô lại trào ra…
Nhưng đúng lúc tôi khóc nức nở thì lại thấy khắp nơi tỏa ánh sáng lấp lánh,
như sao trên trời, đẹp như pha lê… Nước biển đen thẫm và bãi cát trở nên rực rỡ bay bổng…
⊙_⊙ Gì thế này? Vật đang trôi trên mặt biển là
gì thế? Lấp lánh tỏa sáng trên bãi cát là gì? Ánh sao ư? Sao rực rỡ?
Chúng rơi xuống đây từ lúc nào vậy?
Hay là…
Bất chấp tất
cả, tôi đi như chạy đến nơi phát ra ánh sáng ấy. (Sau phẫu thuật, cơ thể tôi tuy hồi phục nhanh, nhưng bác sĩ vẫn dặn tôi không được vận động
mạnh).
Sắp đến rồi, sắp đến rồi! Trong ánh sáng rực rỡ ấy, một bóng dáng cao ráo nổi bật… gần rồi, gần rồi!
Là Thuần Hy!
Anh đứng bên bờ biển, mái tóc đen nhánh hơi rối bồng lên trong gió, gương mặt hoàn mỹ quyến rũ như tượng thần Hy Lạp.
Anh nắm trong tay một “ngôi sao nhỏ” rực rỡ sắc màu, khẽ rải chúng lên bãi cát…
Tôi nhặt một “ngôi sao nhỏ” xanh lục lên - đá dạ quang! Không phải ngôi sao nhỏ, mà là đá dạ quang! Xung quanh tôi là một vầng sắc màu, là đá dạ
quang đang tỏa hào quang…
T_T Bất giác lại nhớ đến nguyện vọng thứ ba mà Tuấn Hạo đã nhận lời tôi.
Thuần Hy anh… đang giúp Tuấn Hạo thực hiện nguyện vọng đã hứa với tôi mà
không có cơ hội thực hiện hay sao? Đó là việc khiến thế giới trở nên đẹp hơn ư?
Thuần Hy khẽ đưa tay lên, những viên đá dạ quang đủ hình
thù màu sắc dần dần rơi xuống mặt biển, trong tích tắc, ánh sáng lấp
lánh thắp sáng mặt biển, như thể đang mang tin mừng đến, thế giới cũng
trở nên rực rỡ lóa mắt hơn…
Woa woa~…⊙O⊙ đẹp quá… đẹp quá, đẹp quá!!!
Tôi đờ đẫn đứng nhìn, mồm há hốc thành hình chữ O vì quá kinh ngạc!
Tuấn Hạo, anh nhìn thấy chưa? Thuần Hy giúp chúng ta mang đá dạ quang đến
đây~, để cả thế giới đẹp hơn! Hu hu hu… anh thật tinh tế…
“Em cũng muốn rải!” Tôi bốc một nắm đá dạ quang, lấy một viên màu xanh lục, lấy hết sức ném ra biển.
Khi viên đá chạm mặt nước, nước biển xanh thẫm lại thêm một ngôi sao, lấp lánh, như đang chớp mắt tinh nghịch với tôi…
“Woa! \(^o^)/ Thoải mái quá!!! Vui quá!!!” Tôi không nén được, hoan hô ầm ĩ.
“Thuần Hy…”. Tôi dịu dàng gọi.
“Gì cơ?”.
“Cám ơn anh~, vì tối nay anh đã cùng lúc giúp em thực hiện hai nguyện vọng~”. Tôi vui vẻ khoác tay anh. “…”
He he, không biết hả? He he, thiên tài như anh mà cũng có chuyện không biết ư?
Tôi đắc ý làm mặt hề với anh, “Vì… chuyến du lịch toàn cầu thật sự là
chuyến du lịch tình yêu, mà Thuần Hy là cả thế giới của em, he he…”
“…”. Thuần Hy sững sờ nhìn tôi, bất động.
He he, anh cảm động lắm đúng không? Không ngờ em lại nói những lời tình tứ chân thành thế đúng không?
Ha ha~, Thuần Hy à! Nếu anh cảm động muốn khóc thì cứ khóc đi, em tuyệt đối không cười nhạo anh đâu, hi hi…
“Ngốc!” Không ngờ anh lại ném ra một câu như thế.
“Cái gì??? Kim Thuần Hy!!! ~~⊙︵⊙^ Tại sao anh lại mắng em là ngốc???”
A... a! Tức quá! Tức muốn nổ tung luôn! Mất cả hứng!!! Chẳng lẽ anh không
hiểu được chút xíu lãng mạn nào ư? Lúc nãy lời tôi nói vô cùng tình cảm
kia mà…
“Vì sến quá!! -_-^ Ngốc!!!”
“Kim Thuần Hy! Đêm lãng mạn thế này anh không gọi em là ngốc được không?”
Cho dù anh không nhắc thì tôi cũng biết là sến mà, nhưng tôi vẫn thẳng thắn đề ra yêu cầu không biết bị từ chối đến n lần này.
“Không thể! Ngốc!” Anh nở nụ cười ranh mãnh, rồi bước thật nhanh về phía trước.
“>o< A a a !!! Kim Thuần Hy!!! Anh đừng chạy, có gan thì gọi lại lần nữa xem!!!” Tôi vội vàng hùng