
“Được!” Thuần Hy bỗng nói.
Sao cơ??? ⊙_⊙ Anh nhận lời? Tôi có nghe nhầm không? Đây là việc mà chỉ người dịu dàng như Tuấn Hạo mới làm đó!
“Thuần Hy, ý em là ngày nào cũng pha như Tuấn Hạo đã làm ấy”. Tôi cố ý nhấn mạnh tên Tuấn Hạo. “Anh biết, ngốc”.
Hả? Là thật là thật!!! Thuần Hy nhận lời thật rồi!! Bây giờ tôi có thể xác nhận mình không nghe nhầm!!!
Vốn trước nay luôn lạnh lùng, một năm hiếm khi cười một lần, được xưng tụng là “bạch mã hoàng tử” có giá nhất trong nước, mà Kim Thuần Hy lại đồng ý pha trà cho Quách Tiễn Ni tôi, mà lại còn ngày nào cũng làm!!!
HOHO~, hạnh phúc quá, tôi quá hạnh phúc!!! Yeah!!!
\(^o^)/
“Nhưng… Thuần Hy, em vẫn thấy kỳ lạ!”. Sung sướng rồi, tôi vẫn buồn bực.
“Hử?”
“Tại sao anh lại nhận lời?”
Chẳng lẽ anh không ghen? Tôi là bạn gái anh mà! Tôi yêu cầu anh làm việc mà
người khác đã làm, mà còn là tình địch nữa, chẳng lẽ anh không giận?
“Ngốc!” Thuần Hy bất lực nhìn tôi, “Vì cậu ấy là bạn chúng ta, cũng là người
anh biết ơn, anh còn muốn đưa cậu lên đảo Hy Ni thì chuyện kia có đáng
để lưu tâm không?”
Gì cơ? Thuần Hy nói Tuấn Hạo là bạn chúng tôi? Mà lại là người anh biết ơn? Vì tôi ư? Chẳng lẽ lại là vì tôi? Thuần Hy luôn cao ngạo lại đồng ý làm bạn với Tuấn Hạo? Mà lại còn cảm ơn anh
ấy?
Hu hu hu… cảm động quá!!! Cảm động quá!!! Thuần Hy… anh đúng
là hoàng tử ưu tú nhất, hoàn mỹ nhất trong tim em~!!! \(^o^)/ HOHO~…
Nhưng, nhưng lúc nãy anh vừa gọi tôi là gì???
“Này! Kim Thuần Hy!!! Sao anh lại gọi em là ngốc nữa?” Tôi tức tối nhe nanh giơ vuốt với anh.
Thuần Hy đột ngột áp sát mặt lại, đôi mắt quyến rũ dịu dàng nhìn tôi.
Trời ạ, sao mặt anh lại gần mặt tôi đến thế~, *⊙_⊙* ôi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của anh… Anh muốn làm gì?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh muốn…
Tôi từ từ nhắm mắt lại, mặt nóng phừng phừng…
“Ừ”. Anh đưa tay ra vỗ vào trán tôi, “Có sức để mắng người, chứng tỏ xuất phát sớm được rồi”.
Á á á!!! Gì chứ!!! Đang cảm động muốn chết, tự dưng câu nói của anh suýt
nữa đạp tôi ra Thái Bình Dương rồi! Thật là… ghét!!! —︵—^
Nể mặt anh đồng ý đưa Tuấn Hạo lên đảo Hy Ni, em tha cho đấy! Phù phù…
Sau khi đến đảo rồi, ngày nào tôi cũng vui vẻ bên cạnh Thuần Hy.
Cùng đi ra biển chơi, cùng ngắm hoàng hôn, nghe chim hót, ừ, chỉ cần ở cạnh
Thuần Hy thì cho dù chỉ lặng lẽ ngồi hàng tiếng, tôi cũng thấy rất hạnh
phúc…
Đương nhiên, tôi cũng sẽ không chỉ nghĩ đến mình, mỗi sáng
trưa chiều cố định, tôi đều trò chuyện với Tuấn Hạo vẫn còn hôn mê, để
anh không thấy cô đơn. Còn Thuần Hy thì im lặng ngồi bên cạnh, có lúc
anh cũng xoa bóp giúp Tuấn Hạo, hu, tôi cũng muốn hưởng thụ đãi ngộ đó
quá. Có hơi ghen tị chút chút~!!!
“Thuần Hy, anh cũng xoa bóp cho em đi!”. Ra khỏi phòng Tuấn Hạo, tôi nũng nịu, “Tại sao anh lại chăm
sóc Tuấn Hạo ân cần quá vậy?”
“Ngốc, nằm lâu quá cơ bắp sẽ teo lại, xoa bóp sẽ khá hơn”.
“Woa, sao anh biết nhiều như thế! Quả là Kim Thuần Hy IQ cao, hiểu biết nhiều”. “Chả lẽ ngốc như em?”
“Em làm gì có? Có điều chỉ hơi ngốc hơn anh tí ti”.
Tôi cự lại.
“Đi tản bộ, về nghỉ ngơi sẽ khỏe hơn”. Thuần Hy nói rồi lấy áo khoác của anh khoác lên vai tôi, nắm tay tôi tiến ra biển đêm.
Gió biển rất lớn, cũng may có áo khoác ấm áp của Thuần Hy nên tôi chẳng thấy lạnh tí nào.
Tôi và Thuần Hy nắm tay đứng ở bờ biển, tham lam hít ngửi không khí trong
lành mang mùi vị biển cả, bỗng thấy khỏe khoắn hơn nhiều.
Phù, nếu Tuấn Hạo cũng cùng đến thì hay quá!
“Haizz, Thuần Hy, anh bảo Tuấn Hạo phải bao lâu nữa mới tỉnh? Anh ấy liệu có…
mãi mãi không tỉnh lại không?” Tôi khẽ thở dài, quay sang nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Thuần Hy.
“Cậu ấy sẽ tỉnh!”
“Nhưng,
nhưng bác sĩ đã nói, tuy qua được giai đoạn nguy hiểm, nhưng đại não vẫn trong trạng thái hôn mê, không biết bao giờ mới tỉnh lại. Hu hu, nếu
suốt đời anh ấy cũng không tỉnh lại thì phải làm sao?”
“Chỉ cần đủ kiên nhẫn thì cậu ấy sẽ tỉnh lại!!” Thuần Hy xiết chặt tay tôi, dường như đang truyền sự tự tin cho tôi.
“Ừm…”. Tôi thở ra, không kìm được quay đầu nhìn ngôi nhà cá heo mà Tuấn Hạo
xây cho tôi, những cảnh tượng trước kia lại lướt qua như một bộ phim…
“︵_︵ Tiễn Ni, em còn nhớ câu chuyện cổ tích ‘cô tiên hoa’ mà anh đã kể
không? Em nói em cũng muốn làm ba chuyện như cô ấy: một là đi du lịch
khắp nơi, hai là ở trong ngôi nhà ven biển, ba là làm một việc để thế
giới này đẹp hơn…”
“Em chỉ nói bừa thôi mà, anh còn nhớ cơ à? He he…”. Có muốn làm cũng không còn thời gian… thời gian trôi qua nhanh quá…
“Mỗi câu em nói anh đều nhớ!”
“Thế nên anh mới xây ngôi nhà này, đưa em đến bờ biển, muốn em ở trong ngôi
nhà ven biển, thực hiện nguyện vọng thứ hai của em ư?”
“Lần này đầu óc thông minh ra rồi nhỉ~, he he”. Anh dịu dàng xoa đầu tôi.
“Tuấn Hạo, cảm ơn anh…”. Nước mắt lưng tròng, bó tay thôi, ai bảo tôi cứ hay xúc động ^^.
“Anh không nhận lời cảm ơn của em”. Ánh mắt lấp lánh, nụ cười của anh đột nhiên trở nên ranh mãnh.
“⊙︵⊙^ Gì cơ??? Người ta tốt bụng tốt ý cảm ơn anh, tại sao không nhận???”
“Vì vẫn chưa đủ tư cách - còn hai việc nữa chưa làm mà! Đợi anh giúp e