
hắn lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó. So với thuốc mê, mùi hương của cô còn mạnh hơn gấp ngàn lần, hai chân hắn đột nhiên không
còn cảm giác gì nữa.
“An Dĩ Phong!” Cô gọi tên hắn, giọng run run khiến hắn suýt nữa thì xông đến ôm cô, cũng may, hai chân hắn vẫn chưa
lấy lại được cảm giác.
Hắn chậm rãi quay người, cánh tay co lại, ôm chặt cô gái.
Cô nhìn cô gái trong vòng tay hắn, ánh mắt vẻ tức giận, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thản. Cô vẫn lạnh lùng như thế!
“Anh còn yêu em nữa không?” Cô nói một cách khó nhọc.
Không yêu! Chỉ hai chữ này thôi, vậy mà đứng trước ánh mắt trong veo như hồ nước của cô, hắn không thể nào mở miệng ra được.
Một lúc lâu sau, hắn mới áy náy nói: “Xin lỗi!”
Cô lùi lại một bước, nắm chặt tờ giấy trong tay. Hắn nhìn không rõ những
chữ viết trên đó, chỉ thấy phía trên có hình thù rất lạ và màu sắc cũng
rất lạ.
Rồi cả hai chìm trong im lặng.
Cô gái đi cùng hắn
rất biết phối hợp, trong tình huống bối rối đó, cô ta liền nói: “Phong,
cô ấy là ai vậy? Không phải anh đã từng nói với em là cả đời này chỉ yêu một mình em sao?”
Mẹ kiếp, một câu nói phối hợp mới tuyệt làm sao!
Hắn quay đầu, cười đau khổ và xoa xoa khuôn mặt cô gái xa lạ kia, dễ dàng nói: “Ừ! Anh chỉ yêu mình em…”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
“Ừ…”
Hắn nhìn gương mặt cô tái nhợt, cô cắn môi đến bật máu, tờ giấy trong tay bị vo tròn lại, tim hắn như rỉ máu, toàn thân đau đớn.
Hắn thề là nếu lúc đó cô oà khóc, chạy đến ôm hắn và nói: “Phong, em yêu
anh, anh đừng bỏ rơi em như vậy…”, thì hắn sẽ không kìm nén được. Hắn sẽ quên đi tất cả và ôm chặt cô không rời ra, có chết cũng không buông
tay.
Nhưng cô không làm như vậy. Cô cúi mặt, khi ngẩng lên, cô nở nụ cười bình thản.
“Việc gì phải xin lỗi, yêu anh, em không thấy hối hận!”
Cô quay người, nhẹ nhàng bước đi…
Gió thổi chiếc váy vàng của cô bay bay, dù cô đơn, bi thương vô cùng, nhưng cô không muốn lưu lại bất cứ giọt nước mắt nào trong ký ức của hắn.
Là hắn theo đuổi cô, từng chút, từng chút một làm cô động lòng. Rồi khi cô trao cho hắn tất cả, toàn tâm toàn ý yêu hắn, thì hắn lại vô tình rũ
bỏ, ngay đến một lý do cũng không có!
Nụ cười cuối cùng của cô, câu nói cuối cùng của cô: “Em không thấy hối hận” như rút cả tim gan hắn. Khi ấy hắn mới hiểu: cô bước ra khỏi thế giới của hắn, mang theo tình yêu cả đời hắn.
Sau này dù có gặp bao nhiêu cô gái tốt, hắn cũng không thể yêu được nữa!
Bởi vì hắn sống nhưng cũng chỉ như một cái xác không hồn…
Đêm đó, hắn mới thực sự cảm nhận được dư vị của nỗi đau, không thể nào làm vơi đi nỗi đau đó.
Hắn không nhớ rõ đã uống bao nhiêu rượu, chỉ nhớ rằng hắn nói rất nhiều lần câu: “Xin lỗi, Thuần ơi, hãy tìm cho mình một người đàn ông biết yêu
thương, trân trọng em, anh không xứng đáng, anh không xứng đáng! Mẹ
kiếp, anh không bằng loài cầm thú!”
Nửa năm trôi qua…
Yên
ắng gần nửa năm, cuối cùng xã hội đen lại bắt đầu ầm ĩ, hộp đêm và sòng
bạc của An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần hoạt động trở lại. Thế lực của họ
ngày càng lớn mạnh, họ chiếm giữ các bến tàu, những kẻ trước kia là quân của Kỳ Dã bây giờ đều đến nhờ cậy họ.
Trong giới xã hội đen, hắn và Hàn Trạc Thần đã tiếng tăm lừng lẫy, không ai còn dám gọi tên hắn,
ai nhìn thấy hắn cũng phải cúi chào và gọi “anh Phong!”. Nhưng hắn rất
nhớ cái tên đầy đủ của mình: “An Dĩ Phong”.
Nửa năm qua, An Dĩ
Phong chưa một lần gặp lại Tư Đồ Thuần. Mỗi lần luyện quyền xong, hắn
lại chống tay bên cửa sổ, nhớ lại nụ cười hôm đó của cô rồi lại tự hỏi
chính mình, yêu cô, hắn có hối hận không?
Hắn cũng không biết nữa!
Hắn chỉ biết rằng, thời gian nửa năm có thể cai được thuốc phiện, nhưng vẫn không đủ để loại bỏ được bùa yêu trong lòng.
“Có lẽ một thời gian nữa sẽ khá hơn.” Hắn tự an ủi mình như vậy, luôn luôn như thế!
Đằng sau sự huy hoàng, hắn luôn có cảm giác trống vắng không sao chịu nổi.
Có lúc, hắn cũng muốn giống như Hàn Trạc Thần, tìm một cô gái để khoả
lấp sự trống trải trong lòng, nhưng mỗi khi ôm một cô gái lạ mặt, hắn
lại nghe thấy giọng nói của Tư Đồ Thuần văng vẳng bên tai: “Bắt đầu từ
hôm nay, anh là “vật cưng” của riêng em…”, “Không thể, tuyệt đối không
được!”
Hắn cúi đầu cười đau khổ, nghĩ bụng: “Xin em đừng tiếp tục làm phiền anh, anh sợ em rồi…”
Một năm trôi qua…
Sự đời lắm điều bất ngờ!
Không ai tin được quan hệ giữa Hàn Trạc Thần và anh cả Lôi có thể đổ vỡ, vậy
mà điều đó đã thành sự thật. Càng kỳ lạ hơn là họ không nói lý do với
bất cứ ai.
Ngày sinh nhật hai mươi mốt tuổi của An Dĩ Phong, anh cả Lôi gọi An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần tới nhà hắn.
Đương nhiên họ mang theo rất nhiều thứ đến, cả bình rượu mà anh cả Lôi rất thích nữa.
Nhưng tiếc thay họ không được đón tiếp bằng một bữa ăn ngon.
Họ vừa bước vào cửa, cánh cửa sắt bỗng đóng rầm.
Chưa hiểu chuyện gì thì An Dĩ Phong đã bị người giữ sang một bên, tiếp đó,
mấy tên đàn em của anh cả Lôi xông đến đấm đá Hàn Trạc Thần túi bụi.
Hàn Trạc Thần không đánh trả, cũng không xin tha mạng. An Dĩ Phong chỉ có
thể nhìn lên trời, lặng lẽ đếm từng giây. Một, hai, ba, bốn… Trong lòng
họ