
hiểu rõ rằng, nếu anh cả Lôi muốn lấy mạng của Hàn Trạc Thần thì sẽ
lựa chọn dùng dao và súng. Còn sử dụng cách này… chẳng qua là để hả
giận!
Khi An Dĩ Phong đếm đến năm nghìn hai trăm bốn mươi tám thì bọn đàn em của anh cả Lôi mới kéo Hàn Trạc Thần đến bãi cỏ, vứt trước
mặt anh cả Lôi.
“Mày có biết tại sao tao đánh mày không?” Anh cả Lôi hỏi.
Hàn Trạc Thần nói: “Đại ca, em không làm gì có lỗi với anh cả.”
Anh cả Lôi đập một bức ảnh vào mặt hắn.
Bức ảnh rất đẹp, trên nền ánh mặt trời lúc hoàng hôn, Hàn Trạc Thần mặc bộ
vét đen quỳ trước một bia mộ ngọc trắng, tay lau bụi trên tấm bia, dưới
chân đặt một bó cúc trắng thanh khiết. Đứng đằng sau hắn là cảnh sát Vu, nước mắt rưng rưng.
An Dĩ Phong đi tới, nhặt tấm ảnh lên xem,
cười nhạt: “Bức ảnh này ai chụp vậy? Kỹ thuật chụp ảnh rất khá, khi nào
rảnh rỗi bảo hắn chụp cho em vài kiểu.”
Lúc hắn nói, ánh mắt sắc lẹm liếc từng người một, tên lái xe của anh cả Lôi quệt quệt mồ hôi tay vào quần có vẻ căng thẳng.
Anh cả Lôi liếc mắt nhìn An Dĩ Phong, không để tâm đến hắn, lại cúi xuống
hỏi Hàn Trạc Thần: “Mày và tên đó rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Mày
có phải là nội ứng của cảnh sát không?”
Hàn Trạc Thần nhìn đám
người đang vây xung quanh hắn, nghiến răng nói: “Đại ca, em đi theo anh
bao nhiêu năm như vậy mà anh vẫn không tin em sao?”
Anh cả Lôi tức giận đứng bật dậy, đạp một cái vào ngực Hàn Trạc Thần, làm gãy hai chiếc xương sườn trên người hắn.
“Cút! Từ hôm nay trở đi đừng nhìn mặt tao nữa!”
An Dĩ Phong trở dài, tiến đến đỡ Hàn Trạc Thần dậy, từng bước từng bước rời khỏi biệt thự của anh cả Lôi.
Hàn Trạc Thần ôm ngực, hỏi hắn: “Sao chú không đánh cho anh một trận?”
“Em đợi vết thương của anh lành rồi mới đánh!”
“Phong, anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với chú, chú có tin anh không?”
Hắn nói: “Em tin!”
Hàn Trạc Thần cười chua xót: “Anh thực sự coi chú như anh em, anh muốn giúp chú trở thành ông trùm thực sự của xã hội đen, anh muốn chút thực hiện
được ước mơ của mình…”
“Em hiểu!”
Lúc ấy, hắn chợt nhớ đến Tư Đồ Thuần. Hình như cô cũng từng nói với hắn câu tương tự như thế:
“Anh hãy tin em, tất cả những việc em làm đều là vì anh, em muốn nhanh
chóng giúp anh trừ bỏ được Kỳ Dã, em muốn anh trở thành ông trùm thực sự của xã hội đen, em muốn anh có thể thực hiện được mơ ước của mình. Em
muốn anh sống tốt…”
Nếu có thể, hắn muốn nói với cô một câu: “Anh tin! Anh hiểu!”
Một năm rưỡi sau…
An Dĩ Phong cảm thấy vết thương lòng dường như đã hoàn toàn bình phục. Tim hắn không còn nhói đau nữa. Hắn không nhớ tới Tư Đồ Thuần, cũng không
muốn nghe tin tức gì của cô nữa, thậm chí không muốn nghe thấy ai nhắc
đến tên cô.
Hắn cho rằng mọi chuyện đã qua rồi.
Thực ra,
tất cả giới xã hội đen đều biết rằng, Tư Đồ Thuần là ba chữ cấm kỵ. Chỉ
cần nghe thấy ba chữ này thì ít nhất gần một tháng liền gặp ai hắn cũng
chửi!
Ngay cả Hàn Trạc Thần cũng không phải ngoại lệ.
Vào
một ngày mùa đông, ngày lạnh giá nhất trong ký ức của An Dĩ Phong. Hắn
muốn đến khu vực phồn hoa nhất để mua một căn biệt thự. Đang trên đường
đến một tiểu khu cao cấp thì bỗng nhiên hắn phanh gấp lại, dừng xe ở
giữa đường, khiến một loạt xe đi sau cũng phải phanh gấp. Hắn nhìn lên
chiếc gương chiếu hậu bám đầy bụi, tay nắm chặt vô lăng
Hình ảnh
Tư Đồ Thuần trong chiếc váy ngắn màu nâu nhạt phản chiếu qua gương, tóc
cô búi cao và khuôn mặt càng thuỳ mị hơn. Cô cúi xuống hôn đứa bé trong
tay, nét mặt tràn đầy hạnh phúc trao đứa bé cho Trình Bùi Nhiên trong bộ cảnh phục đứng bên cạnh. Trình Bùi Nhiên đỡ lấy đôi vai gầy yếu của cô, giúp cô bước vào chiếc xe Mercedes, rồi lại cẩn thận trao đứa bé cho
cô…
Nhìn cảnh ấy, lòng An Dĩ Phong như bị dao đâm mạnh khiến hắn đau đến mức không còn tri giác nữa.
Cô đã lấy người đàn ông mà cô nên lấy! Cô đã có con! Cô sống rất hạnh phúc!
Hắn nên mừng cho cô mới phải, nhưng sinh linh trước mặt hắn là kết quả của
một quá trình thai nghén lâu dài của họ, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh người đàn ông anh tuấn, kiên cường đang trút hết tình yêu vào cơ
thể cô. Thậm chí hắn còn nghe rõ tiếng rên rỉ của cô… giống như đêm đó…
Tối hôm ấy, An Dĩ Phong uống rất nhiều rượu. Hắn cúi xuống bồn rửa tay, ra
sức nhúng mặt vào nước lạnh, nhưng không thể nào tỉnh táo được, không
thể nào xoá đi nụ cười thanh khiết của cô khỏi đầu, không thể nào làm
dịu đi nỗi đau trong ngực, cũng không thể nào đối mặt với sự tan vỡ của
tia hy vọng cuối cùng sót lại trong tim hắn.
Hàn Trạc Thần đứng ở cửa nhìn hắn hỏi: “Lần này chú hết hy vọng rồi chứ?”
Hắn lắc đầu liên hồi: “Anh Thần, em không muốn bước vào xã hội đen, em muốn làm một cảnh sát!”
“Bước vào con đường này, chúng ta không thể quay lại được nữa!”
“Em muốn gặp lại cô ấy, em muốn hỏi cô ấy: Sống có tốt không?”
“Có ý nghĩa gì không?”
“…”
Cuối cùng hắn vẫn đi, rồi đứng dưới căn hộ tráng lệ đó, nhìn từng ngọn đèn êm dịu bên cửa sổ, những tấm rèm cửa ấm áp…
Một gia đình thật hạnh phúc, đây là thứ mà một người như hắn chưa bao giờ có được.
Hắn chưa bao giờ mua một ngôi nhà nào, bởi hắn