Nụ Hôn Ngoài Ý Muốn

Nụ Hôn Ngoài Ý Muốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322275

Bình chọn: 10.00/10/227 lượt.

Mạt không thể không thừa nhận, cái thành tích này xác thực

có một phần công lao của Cố Tính, bình thường được nghỉ không trở về

nhà, Cố Tính sẽ theo cô đi thư viện làm tác nghiệp, gặp phải vấn đề nan

giải gì đều là anh giúp đỡ giải quyết.

Dựa theo lời của Cố Tính

mà nói, về mặt học tập Mộc Tử Mạt quả thực rất thông minh, nhưng là một

khi ở trong sinh hoạt, phản xạ hình cung sẽ trở nên hơi dài. Nếu không

phải là Triệu Viện Viện nhắc nhở, cô còn chưa có phát hiện sự biến hóa

này mất, xem ra, cô nợ người nào đó càng ngày càng nhiều.

Nhưng, cô nhất định là người mắc nợ hạnh phúc nhất.

Tác giả có lời muốn nói: tin tưởng mình, thành toàn một lần thanh xuân tuổi trẻ khinh cuồng Tháng sáu, lúc ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, sẽ có một loại xúc động nhàn nhạt.

Thi vào trường cao đẳng tới đúng hẹn.

Phần lớn học sinh lớp mười hai trường trung học H thi tại trường, chỉ có một phần nhỏ học sinh bị phân đến trường trung học S, Mộc Tử Mạt chính là

một người trong đó.

Trước kỳ thi vào trường cao đẳng một ngày, hoàng hôn ngày đó đặc biệt mỹ lệ, rặng mây đỏ phấp phới, gió mát thổi chầm chậm.

"Được rồi, đưa tới đây thôi." Mộc Tử Mạt cầm lấy túi sách của mình từ trong

tay Cố Tính, ước lượng một chút, phát hiện rất nặng. Trong túi xách đều

là tài liệu học tập lớp mười hai một năm đã qua cô sửa sang lại, thật ra thì toàn bộ chung vào một chỗ cũng không coi là quá nhiều, chỉ là cô

gần đây bị người nào đó làm hư rồi, bình thường đi ra ngoài đều là anh

cầm giúp một tay, hiện tại hại cô cầm cái túi đều cảm thấy cố sức.

Cố Tính gật đầu một cái, cũng không còn ngăn cản động tác của cô, giao túi xách cho cô, lại không quên dặn dò, "Ngày mai nhớ đừng đến muộn."

Mộc Tử Mạt liếc mắt, như thế nào lại cảm thấy giọng điệu này của anh giống

như dụ dỗ đứa trẻ, yếu ớt nói, "Sẽ không." Lại cúi đầu lẩm bẩm một câu,

"Thi vào trường cao đẳng quan trọng như vậy, tớ làm sao sẽ đến muộn?"

Cố Tính gật đầu một cái, từ chối cho ý kiến, chốc lát, lơ đãng nói ra một

câu, "Chẳng lẽ sáu trường liên thi lần trước không quan trọng? Cậu không phải cũng đến muộn?"

Mộc Tử Mạt nhất thời không phản bác được, bởi vì đây là sự thật.

Cuộc thi ngày đó, cô rõ ràng có đặt đồng hồ báo thức, nhưng vẫn là dậy trễ,

ngay cả bữa ăn sáng cũng không kịp ăn, thời điểm cô vội vã chạy đến,

cuộc thi ngữ văn đã bắt đầu được nửa giờ rồi, vốn là khi đó tất cả thao

tác đều theo trình tự quy chế thi vào trường cao đẳng, giống như cô đến

muộn vốn như vậy vốn bị hủy bỏ tư cách thi.

Nhưng là, vận may

trong bất hạnh, lúc cô ở ngoài hành lang nhìn xung quanh, vừa lúc gặp

phải chủ nhiệm lớp Trang lão sư, có thể là bình thường lĩnh bằng khen từ trong tay ông quá nhiều, ông cư nhiên khắc sâu ấn tượng với cô, không

nói hai lời, cùng lão sư giám khảo nói mấy câu cái gì, khiến cho cô đi

vào thi.

Thời điểm Mộc Tử Mạt bắt đầu làm bài, bạn học chung

quanh cũng không sai biệt lắm đang làm thể văn cổ điển, cô vội vàng cầm

bút lên viết, khi thời gian còn nửa giờ, giấy viết văn của cô vẫn là

trống không .

Lúc cuộc thi kết thúc, Mộc Tử Mạt còn không có viết xong bài văn, thật may là ngồi ở vị trí phía sau, lão sư giám khảo thu

bài tương đối trễ, cô thừa dịp trong khoảng thời gian này vội vàng viết

cái kết luận, sửa sang lại bài thi, ngay cả kiểm tra cũng không có kiểm

tra, liền đi lên nộp.

Đối với ngữ văn của mình có thể thi được

thứ nhất toàn tỉnh, Mộc Tử Mạt nhưng thật ra là vô cùng chột dạ và xấu

hổ. Thời điểm biết thành tích, cô còn có chút không thể tin được, cho

đến khi phiếu điểm giấy trắng mực đen đến trong tay cô, cô nhìn thấy rất nhiều số không phía sau, lúc này mới vô cùng thận trọng ra một cái kết

luận: xem ra ngữ văn của tỉnh D, có thể nâng lên khoảng trống chính là

vô hạn!

Thấy Mộc Tử Mạt mất hồn, Cố Tính vươn tay vén tóc bị gió

thổi loạn của cô ra sau tai, còn tiện thể vuốt vuốt tóc của cô, dịu dàng nói, "Tóm lại, nhất định không được đến muộn!"

"Được rồi, được rồi!" Mộc Tử Mạt chìa ra hai ngón tay, "Tớ bảo đảm ngày mai tuyệt đối sẽ không đến muộn, được không, mẹ Cố?"

Lại còn chê anh dài dòng?

Cố Tính cười cười, ngón tay thon dài mảnh khảnh rất bất đắc dĩ xoa nhẹ cái trán, nghiêm trang nói, "Ừ, sau khi thi xong thì dẫn cậu đi gặp mẹ Cố."

"Cố Tính!" Phản ứng kịp lời của anh, mặt của Mộc Tử Mạt đột nhiên trở nên

hồng hồng, "Cậu...cậu. . . . . ." Nhưng nửa ngày "Cậu" không ra câu.

Cố Tính đúng lúc mà không hề trêu chọc cô nữa, nhìn đồng hồ, "Cậu lên đi,

nhớ đi ngủ sớm một chút, không nên đọc sách quá nhiều, duy trì tâm tình

nhẹ nhõm."

Mộc Tử Mạt thụ giáo mà gật gật đầu, đột nhiên phát

hiện ngày hôm nay Cố Tính nói rất nhiều, có chút không có quen, không

khỏi nghĩ, chẳng lẽ bình thường mình thật sự như vậy khiến cho anh không yên tâm sao?

Ừ, là nên hảo hảo suy nghĩ một chút.

Trời đã dần dần tối xuống, đèn tiểu khu cũng một chiếc một chiếc sáng lên, Mộc

Tử Mạt nói gặp lại với Cố Tính, cầm túi đi trở về, giống như là đột

nhiên nhớ tới cái gì đó, cô lại quay đầu lại, chạy đến ôm Cố Tính một

cái, cíu đầu nói một tiếng "Cố lên"


Pair of Vintage Old School Fru