pacman, rainbows, and roller s
Nữ Nhân Hữu Độc

Nữ Nhân Hữu Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323744

Bình chọn: 7.5.00/10/374 lượt.

bộ dùng để uống rượu vui đùa?"

"Anh hai nếu đã biết, cũng không cần cần tới hỏi đi?" Lộ Diệc Cảnh đối với người anh này không thế nào có thiện cảm.

"Hôm nay Giang lão gia nhắc tới cậu, vì cái gì lại nhắc tới, cậu nên biết là vì cái gì đi?" Ánh mắt Lộ Thiểu Hành sáng rực.

Lộ Diệc Cảnh thu hồi nụ cười, mang theo một chút xấu hổ,"Em đã biết."

"Đã biết cái gì?" Lộ Thiểu Hành không có tính buông anh ra.

"Mang Giang Tri Ngữ trở về cho ông ấy, đóng vai vợ chồng hài hòa, con

cháu đầy đàn, được rồi, anh hai thân mến." Lộ Diệc Cảnh khẽ cười nhạo.

Lộ Thiểu Hành liếc anh một cái, "Đừng làm cho tôi phải gặp cậu ở loại địa phương này."

"Các người đều chỉ biết quan phóng hỏa." Lộ Diệc Cảnh xoay người rời

đi, mọi người đều chỉ chích anh không hiểu chuyện, mà tất cả đều bọn họ

lúc còn nhỏ tất cả đều là đứa con tốt, chỉ có anh cái gì cũng không

phải.

Lộ Thiểu Hành không có gọi Lộ Diệc Cảnh lại, đột nhiên xoay người, chống lại tầm mắt của Lê Họa vừa mới xem kịch vui.

Cô kéo kéo khóe miệng, nghĩ muốn duy trì một độ cong tốt nhất.

Nhưng nụ cười còn không có nở rộ, anh đã xoay người rời đi, nụ cười của cô nửa cứng ngắc. Ngồi ở giữa đình nhỏ, Trác Dực Đình có chút không biết làm sao, cha mẹ quả

thực đem sự kiện kia của mình trở thành u ác tính, hận không thể lập tức cắt bỏ, "Cậu về sau kết hôn lựa chọn con dâu trong lòng cha mẹ hay chọn người phụ nữ mình thích?"

"Người như chúng ta vậy, có lựa chọn sao?" Lộ Thiểu Hành dời ánh mắt đi chỗ khác, phát hiện Lộ Ôn Diên ngồi ở chỗ kia. Thật rất tốt, nếu không theo con đường cha mẹ đã an bài, chính là cùng một cái kết quả.

Cùng Lộ Ôn Thịnh giống nhau đưa ra nước ngoài? Có lẽ thảm hại hơn?

Lộ Thiểu Hành tỏ vẻ rất không hiền lành, rất chờ mong kết cục của Lộ Ôn Diên.

"Dù sao vẫn nên làm chuyện mình muốn làm đi?" Muốn nói mới không uổng công cuộc đời này, nghe rất khác người.

"Cha mẹ cậu sẽ không đồng ý." Lộ Thiểu Hành kết luận điểm này.

Trác Dực Đình nhìn qua rất là phiền não, bưng lên chén trà trên bàn,

nước trà bên trong còn có độ ấm, nhấp một chút, "Dù sao vẫn vì mình ra

sức một chút." Lộ Thiểu Hành nhún nhún vai, không có thái độ gì.

Trác Dực Đình có chút hi vọng Lộ Thiểu Hành có thể nói chút gì, mặc kệ là tán thành hay phản đối, tóm lại không cần như vậy.

"Cha mẹ tôi xem thường công việc của cô ấy." Trác Dực Đình đành phải

chính mình phá tan im lặng, điểm này rất đau đầu. Nếu như anh chủ động

yêu cầu Lê Họa rời đi "Mị lực", có vẻ anh rất để ý công việc của cô,

nhưng cô vẫn làm, sẽ trở thành lý do tốt nhất trong lòng cha mẹ phản đối bọn họ.

Làm người, cũng thật khó khăn.

"Không có mấy người cha mẹ có thể coi trọng." Lộ Thiểu Hành cuối cùng cũng ngẩng đầu.

Trác Dực Đình im lặng.

"Cậu thực sự nghiêm túc?"

Ánh mắt thanh minh của Lộ Thiểu Hành mở miệng hỏi.

"Đời này chưa từng nghiêm túc như vậy."

Lộ Thiểu Hành mỉm cười.

Lộ Ôn Diên ở phía sau lấy tay làm còi huýt sáo, hấp dẫn bọn họ đi qua.

Không có việc gì, chẳng qua tam thiếu gia nhà họ Lộ tâm tình không tốt,

cần người đi cùng, phương thức rất đơn giản, uống chút rượu là tốt rồi.

Lộ Ôn Diên cũng biết đại khái tình trạng của Trác Dực Đình.

Đều là vì phụ nữ, Lộ Ôn Diên cùng Trác Dực Đình có ăn ý nhất định, đàn ông, gặp người cùng cảnh, dường như gặp tri kỷ.

Có tri kỷ, tự nhiên sẽ quên mất anh em.

Lộ Ôn Diên uống không ít, Trác Dực Đình cũng uống không ít.

Lộ Thiểu Hành uống thật sự rất ít.

"Thật không đủ nghĩa khí." Lộ Ôn Diên cười anh của mình, "Nhìn bọn em

đều chật vật như vậy, anh hai, anh nói xem, anh như thế nào sẽ không

bước vào hồng trần."

Nói xong, dường như anh thành tiên.

"Uống rượu phải đi nằm ngủ, một lát chú trở về nhất định sẽ phát giận." Lộ Thiểu Hành lôi kéo Lộ Ôn Diên.

Lộ Ôn Diên bỏ tay anh ra, tiếp tục cùng Trác Dực Đình uống, tri kỷ quan trọng nhất.

Lộ Thiểu Hành có chút bất đắc dĩ.

Trác Dực Đình uống không ít, cũng rất ngạc nhiên, "Thiểu Hành, trước

kia cậu cũng kết giao một người bạn gái, mạc danh kỳ diệu (chẳng biết

tại sao) lại chia tay. . ."

"Đều là chuyện cũ năm xưa." Lộ Thiểu Hành không phải người thích nhớ lại chuyện đã qua.

Lộ Ôn Diên cười to, "Thì ra anh hai cũng là người phàm, nói xem, thân con trai khi nào bị trói buộc?"

Thực ra Lộ Ôn Diên không nghĩ làm cho Lộ Thiểu Hành trả lời, chẳng qua là tùy tiện hỏi loạn, muốn phát tiết một chút mà thôi.

"Chín tháng hai mươi chín ngày, có khả năng sao?" Lộ Thiểu Hành buột miệng.

Ba người đồng loạt sửng sốt. Lộ Thiểu Hành sờ trán của mình, chẳng lẽ mình cũng uống say, hơn nữa đã quá say. Lê Họa ngồi ở trước máy tính, nghĩ vẫn đi tiếp như vậy cũng không được,

cũng không thể dựa vào việc uống rượu cả đời, người ta không chê, dạ dày của cô cũng chịu không nổi. Đã không ai ở bên cạnh nhắc nhở cô, quan

tâm cô bất cứ lúc nào, chính mình còn không đối với mình tốt một chút,

thì sống sót không có ý nghĩa gì. Mở ra trang tìm việc làm, nhìn mức

tiền lương viết trên trang, cái trán hơi đau. Chút tiền lương như vậy có thể làm cái gì? Than thở, dù sao vẫn hợp với cuộc sống như thế đi, đồ

ăn, gạo, dầu, muối, tương, dấ