
ú của mình, "Trước kia em thích đem mầm đậu
nấu thành đồ ăn... Người của cửa hàng, hai phút lại tắt lửa một lần, em
rất tức giận, nói với bọn họ em chính là muốn nấu đồ ăn... Sau đó chủ
cửa hàng kia nhìn em vô cùng ai oán, bọn họ rất khó khăn rửa nồi."
Cô vừa ăn vừa nói, trên mặt đỏ bừng.
Trác Dực Đình cũng bị cuốn hút, "Nếu anh là chủ quán, anh liền đuổi em ra ngoài."
"Đừng, hiện tại em cảm thấy được, cứ như vậy cũng rất tốt." Cô gắp mầm đậu vào trong chén của mình.
Cô đối với ăn uống, làm cho Trác Dực Đình có chỗ không thể lý giải.
Trong nồi có một ít cải trắng, lúc ăn đem ớt đỏ đặt vào trong chén bọc
lại giữa cải trắng, đưa đến miệng, như vậy ớt cũng không cay, cải trắng
chẳng phải món ăn ngon. Thực ra cô ăn mì ăn liền cũng là như vậy, vị ớt
của mì ăn liền, đem ớt kẹp ở giữa, trực tiếp cắn ăn, hơn nữa hương vị sẽ rất tốt.
Cô thích nấu cà rốt thật lâu. Cà rốt không nấu chín rất chát, nhưng cà rốt nấu chín vừa mềm vừa ngọt, ăn rất là ngon miệng.
Cô ăn rất thỏa mãn, làm cho Trác Dực Đình cảm thấy được nhìn cô ăn là một loại hưởng thụ.
Đơn thuần rất đúng là khát vọng đồ ăn.
Lúc sau tính tiền, tâm tình Trác Dực Đình rất tốt.
Tâm tình Lê Họa tự nhiên cũng tốt lắm, "Có bị em dọa sợ hay không? Ăn nhiều như vậy."
Một chút cũng không có, cô một hạt gạo đều không có đụng, ăn hết đồ ăn.
Anh chính là cười.
"Em còn có thể ăn được cổ vịt."
Cô thật sự lôi kéo anh đi, cổ vịt, ngó sen
Lần này anh thật sự giật mình, cô lại lấy ra đồ vật này nọ nữa, "Ăn, cùng nhau ăn."
Trác Dực Đình thử thăm dò, đời này, chưa bao giờ ở trên đường cái không e ngại gì ăn này nọ.
"Có cảm thấy được ở trên đường cái ăn rất thích hay không."
Anh cảm thấy được, tuổi trẻ của chính mình.
Hương vị còn có thể, ngay cả có chút cay, liền chạy nhanh mua nước uống.
Ngồi ở chỗ nào đó phun ra, bọn họ ngồi, cũng không để ý người đi đường dùng ánh mắt gì nhìn qua, chính mình ăn của mình.
Trên quảng trường chính đang tiến hành tài trợ "Đẹp nhất tân nương" của bệnh viện nào đó, góc nhìn này của bọn họ hẹp, gì cũng nhìn không tới.
Một số người đi buổi sáng, có thể nghe được âm thanh của chính mình.
Đám con nít chạy ồn ào.
Một số người già, ngồi trên xe máy thiết kế cho người già đang chạy đầy quảng trường.
Miệng càng cay, cô uống một hớp lớn nước khoáng. "Em rất no, anh hôm nay phải chịu trách nhiệm với em."
Ai bảo anh đối với cô phóng túng như vậy.
"Được."
Không chỉ là hôm nay. Lê Họa cảm thấy được mình càng ngày càng có thể chấp nhận Trác Dực Đình
tham gia vào cuộc sống của mình, cũng cảm nhận được khắp nơi đều có hơi
thở của anh. Cô hình thành thói quen xem điện thoại di động của mình,
bình thường Trác Dực Đình đều gửi tin nhắn đến. Nội dung của tin nhắn
cũng không có việc gì quan trọng, "Đã ăn chưa?", "Thức dậy chưa?" "Anh
xem một bộ phim không tệ" mọi việc như thế. Người gửi có lẽ ôm một trái
tim giản dị, cô lại cảm thấy ấm áp, cuối cùng cũng có một người thường
xuyên nghĩ đến mình như vậy.
Từ cao ốc của công ty đi ra, mới
vừa phỏng vấn, đối phương đối với hình tượng của cô dường như cũng không tệ lắm. Lúc đầu nghĩ đến phỏng vấn sẽ bị làm khó một chút, không làm
cho cô cười một chút, đối phương càng yêu cầu như vậy, cô lại càng cười
không nổi. Nhìn thấy đối phương muốn cho cô công khai, làm hình tượng
của công ty, lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá nhiều.
Nếu
không có chuyện gì ngoài ý muốn, cô sẽ đi làm ở chỗ này, tiền lương
không cao cũng không thấp, cùng mỗi một người bình thường của thành phố
này giống nhau.
Tay lấy ra di động đang reo, quá ít người gọi
điện cho cô, đến bây giờ cũng không thích ứng được điện thoại di động
mỗi ngày đều ở tình trạng bận rộn.
"Ở nơi nào?" Trác Dực Đình tùy ý mở miệng hỏi.
Cô nhìn bốn phía, nói tên.
"Em đứng ở đó đừng đi đâu, anh tới đón em."
"Vâng"
Trong khoảng thời gian này Trác Dực Đình, mỗi ngày sống cũng không dễ
chịu, cùng cha mẹ vẫn căng thẳng, anh nghĩ muốn dựa vào sự kiên trì của
mình để đối đãi với đoạn tình cảm này, nhưng vẫn không được, cuối cùng
vẫn giữ ý nghĩ của mình. Anh sẽ không nói cho cô hiện tại có nhiều khó
khăn, đàn ông không cần phải đem chuyện khó khăn đặt vào người phụ nữ.
Lê Họa đợi một lát, nhìn thấy xe của Trác Dực Đình.
Xe của Trác Dực Đình đứng ở đối diện đường cái, cô nhìn đèn xanh đèn đỏ, sau đó theo lối đi bộ đi qua.
Trác Dực Đình ngẩng đầu, nhìn cô từng bước một đi về phía mình, xuống xe, mở cửa xe.
Anh nhìn nơi cô vừa mới đứng lại, "Tới nơi này làm cái gì?"
"Phỏng vấn."
Anh không có hỏi lại, chỉ là lái xe, tự như không để ý. Mà chính anh
biết mình có bao nhiêu vui vẻ, nếu cô chuẩn bị tìm việc làm, vậy nghĩa
là không trở lại "Mị lực". Không cần nói rõ ràng, trong lòng đều biết
rõ.
"Chúng ta đi nơi nào?"
"Có một người bạn mới từ
nước ngoài trở về, tụ họp một chút." Trác Dực Đình cười khẽ, cái vòng
luẩn quẩn này anh hi vọng cô có thể thích ứng được cuộc sống như thế, mà anh sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cô, cô cũng không có tỏ ra không thích, "Là một người bác sĩ, chuẩn bị trở về nước phát triển."
"Xem ra người bệnh trong