
ó thể được bọn họ tán thưởng như thế, xem ra danh
hiệu đệ nhất mỹ nam Thiên Mạc của Tư Đồ Cảnh Hạo quả thật danh bất hư
truyền.
"Đừng có khoa trương! Dù có đẹp hơn nữa, có thể đẹp mắt
bằng tiểu thư nhà ta không?!" Thiên Thiên không phục nói, trong lòng
Thiên Thiên, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng so sánh với Thẩm
Thiển Mạch.
Ngôn Tu Linh cũng cười nhạt, "Nếu Cảnh Hạo là nữ tử, chỉ sợ cũng không thua tỷ tỷ Thiển Mạch của ngươi."
Thẩm Thiển Mạch mặt mày cong cong, nhàn nhạt cười một tiếng, "Nói như thế,
lòng hiếu kỳ của ta ngược lại nặng hơn. Nhưng ta càng hiếu kỳ, vì sao
Cảnh Diễn lại bởi vì Tư Đồ Cảnh Hạo thỉnh cầu mà bỏ qua cho Tư Đồ Cảnh
Dạ?"
"Đó là ta thiếu Lục đệ ." Tư Đồ Cảnh Diễn thản nhiên nói,
nhưng trong mắt lại có phần kìm nén, con ngươi giống như hắc diệu thạch
tản mát ra một cỗ sáng bóng mê ly.
Thẩm Thiển Mạch nhìn bộ dáng
này của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng đoán được đằng có chuyện xảy ra, cũng
không nhẫn tâm hỏi nữa, chỉ cười nhạt, "Vậy chúng ta liền đi Thiên Mạc
gặp Tư Đồ Cảnh Hạo một lần thôi."
Mấy người lại lần nữa trở lại
trên xe ngựa, mã phu vừa rồi vẫn đứng ở một bên tiến lên đánh xe, xe
ngựa lắc lư mấy cái, dẫm trên những thi thể của bọn sát thủ kia mà qua.
Con ngươi Thẩm Thiển Mạch phủ mộ tầng sương mù nhàn nhạt. Những sát thủ
này, chẳng qua đều là những kẻ đáng thương, theo lệnh chủ tử, sẽ phải
gặp cảnh chém giết như vậy, ngay cả sau khi chết cũng không thể sống yên ổn.
Nhưng thế giới này không phải đều như vậy sao? Thật lâu
trước đây nàng cũng đã hiểu, nếu không có đầy đủ năng lực, cũng chỉ có
thể bị khi dễ.
Cho nên, nàng phải trở nên cường đại. Bởi vì, chỉ có cường đại, mới có thể thủ hộ thứ mình muốn bảo vệ.
Tư Đồ Cảnh Diễn cũng vẫn ngồi như vậy không nói gì nữa, con ngươi như Hắc
Diệu Thạch thâm trầm như biển, không nhìn thấy cảm xúc, khóe miệng theo
thói quen mím môi, nâng lên một độ cong tà mị, nhưng trong mắt của hắn
không có nửa phần nụ cười, chỉ ngồi lẳng lặng, giống như đang trầm tư
suy nghĩ.
Ngôn Tu Linh ngồi bên người Tư Đồ Cảnh Diễn, đôi mắt
trong suốt xoay chuyển, khóe miệng còn nở nụ cười vô hại, nhìn vô cùng
dễ thương, nhưng ai có thể thấy sự vô tình đằng sau vẻ đáng yêu này, lại có mấy ai có thể hiểu, sự vô tình đằng sau kia là vì đã phải trải qua
bao cay đắng khổ sở.
Thiên Thiên an phận không nói gì, hình như
cũng cảm thấy không khí khác thường bên trong xe ngựa, cặp mắt thủy linh nhìn trái nhìn phải, hình như đang quan sát tại sao ba người này lại
không nói lời nào, đến tột cùng là đang suy nghĩ gì. Nhưng khi nhìn một
vòng, cũng là không thu hoạch được gì.
Ánh mắt chủ tử nhà mình
giống như bị che phủ bởi một tầng sương mù, khiến người ta nhìn không
thấu. Ánh mắt cô gia lại vô cùng thâm trầm, chẳng những không thể nhìn
ra chút cảm xúc nào của hắn, ngược lại không tự chủ được mà bị hút vào,
mà công tử Tu Linh lại mỉm cười vô hại, nhưng hình như cũng không đơn
giản như vậy.
Thật là hao tổn tâm trí. Nàng vẫn nên nhắm mắt dưỡng thần thôi.
Hơn nửa tháng thời gian, cuối cùng đã tới Thiên Mạc.
Bây giờ đã là mùa đông lạnh giá, thời tiết Thiên Mạc so với Kỳ Nguyệt thì
lạnh hơn. Xa xa nhìn lại, cả Kinh Thành Thiên Mạc giống như bị một mảnh
màu trắng như tuyết bao quanh, bốn phía bao phủ một tầng khí lạnh.
Bởi vì thời tiết Kỳ Nguyệt cũng không rét lạnh, cộng thêm nàng là người tập võ, không sợ lạnh, Thẩm Thiển Mạch chỉ khoác một áo lông không thật
dày. Dù nội công nàng thâm hậu, lúc ra xe ngựa vẫn không nhịn được hắt
xì một cái.
Cảm thấy trên người đột nhiên nặng thêm, Thẩm Thiển
Mạch mê mang ngước mắt, lại nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn vẻ mặt đau lòng
nhìn nàng, mà trên người của nàng khoác áo lông của Tư Đồ Cảnh Diễn.
"Không phải nàng lạnh sao?" Thẩm Thiển Mạch thở ra một hơi, miệng thở ra một
làn sương khói mỏng manh, hai mắt nàng chăm chú nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn,
hắn đem áo lông cho nàng, mình hắn lại chỉ mặc một hồng y đơn bạc, thời
tiết như vậy, hắn không thấy lạnh sao.
Thuận tay muốn cởi áo lông xuống trả lại cho Tư Đồ Cảnh Diễn, lại bị Tư Đồ Cảnh Diễn dùng tay đè
lại, khóe miệng của hắn nâng lên một cụ cười tà mị, "Có những lời này
của Mạch Nhi, trong lòng ta ấm vô cùng."
"Tiểu thư, cô gia đối
với người thật tốt." Thiên Thiên đứng một bên nhìn thấy mà hâm mộ, đưa
tay kéo kéo áo lông của mình, từ nhỏ Thiên Thiên chính một người sợ
lạnh, vì vậy mang áo lông cũng cực dày, giờ phút này ngược lại thể hiện
ưu thế.
"Thiên Thiên." Thẩm Thiển Mạch gắt giọng, con ngươi lướt
qua gò má của Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ cảm thấy trái tim một hồi ngọt ngào,
trên mặt không tự chủ được mà nóng lên, có vẻ như đã không lạnh như vậy
nữa.
"Đi thôi. Theo ta vào cung." Tư Đồ Cảnh Diễn đưa tay kéo tay Thẩm Thiển Mạch, bàn tay bọc lấy bàn tay nhỏ bé, lòng bàn tay Tư Đồ
Cảnh Diễn truyền đến cảm giác ấm áp, khóe miệng Thẩm Thiển Mạch không tự chủ được giơ lên, được người như vậy sủng ái che chở, tựa hồ cũng rất
tốt.
Có lẽ, Tư Đồ Cảnh Diễn nói rất đúng, nàng có thể không cần
kiên cường như vậy, có thể không cần cái gì đều tự mình độn