
e giấu cực tốt, nhưng vẫn không có tránh được
mắt của hắn.
Mạch Nhi của hắn luôn quật cường và mạnh hơn bất kỳ
nữ tử nào, sao có thể cho phép bản thân mình luôn được vây dưới lớp bảo
vệ của hắn? ! Là hắn đơn phương tình nguyện đấy thôi.
"Mạch Nhi,
nếu như nàng không muốn, như vậy liền theo ta cùng nhau chinh phục thiên hạ đi!" Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo nụ cười tà mị, tóc đen như mực ở trong gió tung bay, cả người tràn đầy khí phách cùng tự tin.
Lúc nói đến thiên hạ, trong mắt thoáng qua khí phách cùng sự tự tin nhất định phải đạt được.
"Tốt." Nhàn nhạt lên tiếng, trong lòng ấm áp cười lên, Tư Đồ Cảnh Diễn ơi, trên thế giang này người hiểu ta cũng chỉ có chàng.
Đêm lạnh như nước. Tư Đồ Cảnh Diễn mới vừa trở về Thiên Mạc, mặc dù không
có công bố tin hắn trở về, nhưng chuyện phải xử lý thì vẫn rất nhiều nên đã sớm đến Ngự Thư Phòng.
Mà nàng chỉ là lẳng lặng ngồi nhìn ánh trắng dưới nước.
"Cung chủ."
Một giọng nói lạnh lẽo kéo Thẩm Thiển Mạch từ trong mạch suy nghĩ trở về,
ngước mắt nhìn lên thấy Sênh Ca mặc y phục đen xơ xác tiêu điều, cả
người giống như từ trong hầm băng đi ra . Trên mũi anh tuấn, cặp mắt như băng càng lạnh lẽo đến nội tâm.
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch hiện
lên một tia nghi ngờ, là nàng ảo giác sao? ! Vì sao nàng cảm giác được
sau khi đến Thiên Mạc quốc này, vẻ mặt Sênh Ca thay đổi càng thêm lạnh
lẽo, trong đôi mắt như băng hình như cất dấu cái gì đó, nhìn tà áo đen
của hắn tung bay, giống như một mảnh hắc ám xơ xác tiêu điều.
"Thăm dò đường đến hỏa đảo cho ta, ta muốn trừ hoả đảo." Thẩm Thiển Mạch biết Sênh Ca xưa nay tính tình đều lạnh lẽo, vì vậy cũng không vòng vo nói
thẳng.
"Hỏa đảo? !" Đơn giản hỏi ngược lại câu, biểu đạt Sênh Ca
nghi ngờ, trong mắt băng hàn vẫn là trầm xuống không thay đổi, thật
không biết thứ gì có thể khiến cho con người này thay đổi sắc mặt đây.
"Đúng vậy. Ta muốn cứu người." Thẩm Thiển Mạch đáp, nếu Tư Đồ Cảnh Hạo đối
với Tư Đồ Cảnh Diễn mà nói quan trọng như thế, như vậy nàng không thể
không cứu, ít nhất nàng phải nghĩ biện pháp lấy được hỏa quả, về phần
rốt cuộc muốn giải độc hay không, vậy còn phải do Tư Đồ Cảnh Hạo tự mình quyết định. Nàng chỉ là muốn mọi chuyện đều vẹn toàn tốt đẹp mà thôi.
Đôi mắt lạnh như băng của Sênh ca nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong đôi mắt đen
nhánh lộ ra chút nghi ngờ, Thẩm Thiển Mạch biết là Sênh Ca không hiểu là người nào đáng để nàng mạo hiểm như vậy.
Khóe miệng Thẩm Thiển
Mạch nở nụ cười giảo hoạt, trong mắt thoáng qua một tia trêu chọc, nhàn
nhạt cười, nói, "Ta muốn cứu một cô gái khuynh thành tuyệt đại, sênh ca
có hứng thú hay không? !"
"Không có." Lời nói lạnh lẽo, Sênh Ca không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Thẩm Thiển Mạch không vui bĩu môi, nàng đang cảm thấy lần trêu chọc này lại thất bại nữa, lại nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lẽo vạn năn không thay
đổi của Sênh Ca thoáng qua chút tia sáng kỳ dị.
Theo ánh mắt
Sênh Ca nhìn lại, mượn ánh đèn le lói có thể nhìn thấy cách đó không xa
một giai nhân tuyệt đại mặc trường bào màu xanh nhạt đứng thẳng. Một đầu tóc đen như mực xỏa xuống bờ vai, xin thề là bất luận như thế nào đều
vô cùng xuất trần.
Trên người nàng mặc áo lông thật dày, trên cổ
cũng quàng khăn choàng cô. Cả người đứng đón gió, yên tĩnh mà hào nhã,
nhưng quanh thân lại tràn ngập một cỗ tuyệt vọng cùng đau thương.
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua vẻ kinh dị, lại đến gần mấy bước, rốt
cuộc thấy rõ mặt mũi của người ấy, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần
tuyệt ngũ quan tinh xảo vô cùng. Con ngươi như nước để lộ ra nỗi tuyệt
vọng cùng sầu bi, môi mỏng đỏ mị hoặc cùng nụ cười ấm áp.
Một
người phong hoa tuyệt đại như vậy, không phải Tư Đồ Cảnh Hạo còn có thể
là ai ? ! Ở trong cung, Tư Đồ Cảnh Hạo chính là hồng nhan tri kỷ của Tư
Đồ Cảnh Diễn ? ! Đây là vì che giấu tai mắt người ngoài, hay còn vì thứ
khác? ! Nhìn phía sau cách đó không xa hồng y giai nhân đứng thẳng,
trong lòng Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia sáng tỏ.
Chỉ là,
không thể phủ nhận, cho dù giả gái, Tư Đồ Cảnh Hạo vẫn đẹp đến rung động lòng người, chẳng trách ngay cả Sênh Ca cũng thay đổi thần thái.
"Cung chủ, nàng là. . ." Sau lưng truyền đến câu hỏi hơi chần chờ của Sênh Ca
Chân mày Thẩm Thiển Mạch khẽ chau, đây chính là lần đầu tiên Sênh Ca chủ động hỏi nàng vấn đề ngoài Ma Cung ra.
"Nàng chính là người ta muốn cứu!" Giọng nói của Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt,
lùi về phía sau mấy bước, đi tới cách nơi cách Tư Đồ Cảnh Hạo khá xa,
nàng thật sự không muốn nhìn một nam tử như vậy, bởi vì cứ như vậy
nhìn sẽ có cảm giác khó chịu, mà nàng còn như thế, Tư Đồ Cảnh Diễn xem
Tư Đồ Cảnh Hạo như huynh đệ, xem hắn biến thành mồi dẫn hỏa như vậy,
trong lòng không biết sao mà đau đớn!
"Cái gì? ! Nàng trúng Âm
Dương tán sao." Giọng nói Sênh Ca lần đầu tiên có phập phồng, hắn không
thể tin được, một nữ tử phong thái tuyệt vời như vậy, thế nhưng trúng kỳ độc. Nhưng nét mặt của nàng rõ ràng là yên tĩnh và không màng danh lợi
như thế, sao không nhìn ra được chút nào cảm giác như bị bệnh hành hạ
đau đớn và