
có chút áy náy, bản thân mình uống máu mãng xà hình như là từ trên người con trăn này, tội lỗi tội lỗi, thế nào không cẩn thận mạo phạm ân xà của mình.( ân xà : con rắn có ơn với mình=)'>)
Nói chân tướng cho Bạch Tích Trần nghe xong, Bạch Tích Trần nói: "Ta đã cứu Lưu Huỳnh công tử một lần, đã cứu Tiết Tình cô nương một lần, vốn đã không nợ ân tình hai người các ngươi."
Lòng của Tiết Tình trở nên hồi hộp, nàng quên, Bạch Tích Trần cũng không giống với Tiêu Quy Ứng lấy giúp người làm vui, tuy hắn là thầy thuốc, tâm lại như thiết thạch, làm sao có thể kỳ vọng hắn tiếp tục giúp mình, làm sao bây giờ, kế hoạch đã bị hắn biết, chẳng nhẽ bây giờ muốn giết người diệt khẩu.
Ai ngờ Bạch Tích Trần còn nói: "Cho nên lần này, các ngươi thiếu ân tình của ta."
Biểu tình của Tiết Tình chuyển thành mừng rỡ: "Được được, bắt ta trả ân tình như thế nào đều được, chờ thời điểm ngươi thành thân ta tặng ngươi một bao lì xì thật lớn."
"Thật là không có thành ý tặng quà gì cả, ta không muốn thứ đó " Bạch Tích Trần nói: "Tri Thu ngươi lưu lại chiêu đãi Lưu Huỳnh công tử và Tu La Đạo chủ, hơn nữa nhìn kĩ Tu La Đạo chủ, không cho nàng sờ loạn những đồ ta cất giấu, Tiết cô nương phiền ngươi tới giúp ta cầm chút dược liệu."
"A, được!" Tiết Tình hấp ta hấp tấp đi theo sau lưng Bạch Tích Trần.
Lưu Huỳnh nhìn bóng lưng hai người một cái thật sâu, bị Tri Thu gọi mới ngồi xuống.
Bạch Tích Trần đến kho hàng chọn mấy loại dược liệu đưa Tiết Tình cầm, tất cả cầm cũng không nhiều, hơn nữa một chút cũng không nặng, Tiết Tình 囧 rồi, Bạch Tích Trần thật là quá nhu nhược, những vậy như vậy còn phải bắt nàng cầm hộ. Giúp đưa dược liệu đến lò luyện đang của Bạch Tích Trần, Tiết Tình hỏi hắn: "còn chuyện gì cần giúp một tay? Cứ việc nói!"
"Ta có vấn đề hỏi ngươi, ngươi nhất định phải thành thật nói cho ta biết " Bạch Tích Trần đột nhiên nói: "Có phải ngươi luyện tà mị thần công hay không?"
"Đùa giỡn gì vậy?" Tiết Tình giật mình không phải là giả vờ: "Đó không phải võ công độc môn của Diêm Minh à, sao ta có thể luyện!"
"Lúc ở Kỳ Lân Các ta cũng muốn nói cho ngươi, lúc bị giam làm trì hoãn, lúc ta chưa thương cho ngươi phát hiện ngươi có một cô chân khí ôn hoà đột nhiên chuyển sang lạnh băng, ta biết chân khí tính hàn chỉ có một loại, chính là tà mị thần công." Bạch Tích Trần nói.
"Nhưng ta quả thật không luyện." Tiết Tình đàng hoàng nói, chợt nàng nghĩ tới một khả năng khác: "Thời điểm Diêm Minh tẩu hỏa nhập ma, ta từng giúp hắn đả thông khí tức, vì vậy mới mất hết nội lực, có thể là khi đó hay không?"
Bạch Tích Trần nắm lấy cổ tay Tiết Tình, giúp nàng bắt mạch: "Chỉ là một cỗ chân khí nhỏ, nếu nói là từ lúc đó lưu lại cũng không hẳn không thể được."
"Không trách được dạo này ta soi gương thấy mặt mình càng ngày càng tà mị cuồng vọng." Tiết Tình lẩm bẩm.
"Ngươi đừng nghĩ nhiều, chỉ là một cỗ chân khí lưu lại thôicòn lâu mới có thể đánh đồng cùng tà mị thần công chân chính, chẳng những không thể tăng cường nội lực của ngươi, ngược lại còn là ẩn hoạn, Dịch Cân kinh ngươi luyện là võ công thuần dương, tà mị thần công lại là tính âm, một âm một dương, một lạnh một nóng, nội tạng của ngươi lâu ngày ở trong hai cực băng hoả phân tranh, đó không là tư vị dễ chịu gì." Bạch Tích Trần nói.
Loại tư vị đó Tiết Tình đã từng trải nghiệm qua, quả thật thật không dễ chịu, nàng giật nhẹ tay áo Bạch Tích Trần: "Thần y, cứu ta đi! Đừng để ta phải chịu loại hành hạ này."
Bạch Tích Trần lắc đầu một cái: "Ta chỉ có thể chữa độc, nội lực võ công không phải sở trường của ta, ta sẽ giúp ngươi tra chút cổ y điển tịch, tạm thời ta không có cách nào cả."
Cũng đành như vậy, lại nói ở hố nung chảy nhặt về được cái mạng cũng là công lao của cô chân khí này, nếu nó phát tác bây giờ nàng hẳn cầm chắc cái chết, có một loại kích động muốn xin chết một cách nhanh chóng, sau khi chịu đựng một lúc thì giống như chưa phát sinh chuyện gì, cũng may nó thật lâu chưa phát tác, Tiết Tình hoài nghi bị nhiệt độ của hố nung chảy trung hoà hay không.
Bạch Tích Trần điều chế thuốc xong, đưa cho Tiết Tình và Lưu Huỳnh ăn vào, đói với thanh âm thay đổi của mình Tiết Tình cảm thấy vẫn rất tốt, cũng chỉ là thay đổi chút âm điệu cùng âm sắc, sau khi nghe được thanh âm của Lưu Huỳnh, nàng cười đến lăn lộn trên đất, hình dáng bên ngoài của Lưu Huỳnh bây giờ kết hợp với giọng nữ nhân, đi ra ngoài nhất định sẽ bị đại thúc bỉ ổi đẩy ngã.
Từ hình dáng bên ngoià đến thanh âm đã không còn sơ hở, việc dịch dung lần này coi như đã hoàn thành cơ bản, lệ cơ mang hai người Minh vực, đây là địa phương nam chủ sinh sống, đối với Minh Vực trong tiểu thuyết miêu tả không ít, chờ đến khi Tiết Tình tự mình bước vào nơi này, mới phát hiện so với trong tưởng tượng của mình âm u kinh khủng hơn nhiều, loại âm u đó, coi như bị ánh mắt trời chiếu vào cũng không thể thấy được nụ cười trong nơi tối tăm này, im ắng giống như thế giới sau khi chết, ỷong hành lang đứng rất nhiều thị nữ đang đợi lệnh, thậm chí Tiết Tình còn hoài nghi các nàng không phải bị cắt đầu lưỡi, an tĩnh được không giống người đang sống, c