Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325904

Bình chọn: 8.5.00/10/590 lượt.

iết người này. Để mọi người không trở mặt đánh nhau, cô tìm

người khác giả làm người yêu mới, đúng không?” Tôi phân tích.

Chi Lan ngạc nhiên: “Anh làm bảo vệ thì đúng là lãng phí nhân tài!

Đáng tiếc sau khi giúp tôi, chúng ta không thể liên lạc nữa, nếu không

thì tôi thật muốn giới thiệu anh đến một công ty, như thế anh mới thể

hiện được tài năng.”

“Cảm ơn ý tốt của cô Chi Lan, tôi muốn biết, người yêu cũ của cô

không phải xã hội đen đấy chứ? Tôi đóng giả người cướp mất người yêu của anh ta, liệu anh ta có giết tôi không? Nếu thế thì chiêu giá hoạ cho

người khác của cô thật độc đấy, hai vạn không đủ đâu.” Không thể tự

nhiên có miếng bánh rơi từ trên trời xuống.

“Anh yên tâm, người yêu tôi căn bản không có khả năng công kích. Tôi

còn hy vọng, sau khi việc này thành công anh có thể giữ bí mật cho tôi.” Chi Lan xán lại gần nói.

“Tại sao lại là tôi? Cô tìm bừa một người là được mà.” Chuyện này tìm một người bạn nào đó không phải xong sao?

“Vì anh đáp ứng được điều kiện mà, đẹp trai, cao ráo, thân mật với

tôi mới khiến người yêu tôi nản lòng.” Chi Lan vừa nói vừa mở túi.

Chi Lan đặt hai vạn tệ vào tay tôi, tôi đẩy lại: “Chỉ vậy mà đáng hai vạn sao? Tôi không tin!” Tôi thật sự, thật sự rất muốn cầm, gửi về cho

bố để ông trả cho cái tên họ hàng khốn nạn kia!

“Có đáng hay không thì mai anh đi là biết thôi. Cũng không phải

chuyện gì phạm pháp, anh cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Anh sợ gì

chứ?”

Chi Lan đặt lại tiền vào tay tôi.

Tôi suy nghĩ thật nhanh... Mình sắp không thể ở lại Hồ Bình nữa rồi,

chọc giận Sa Chức, cũng chọc giận Vương Hoa Sơn, ở đây cũng chẳng còn gì lưu luyến nữa. Cầm số tiền này, mai làm xong việc cho Chi Lan lập tức

rời xa nơi đây, đó mới là thượng thượng sách!

“Được, tôi đồng ý.” Tôi cầm tiền xem xem có tiền giả không, sau khi

chắc chắn thật hết thì phân ra mấy phần cất vào mấy chỗ. “Đợi đã, tại

sao cô tin tưởng tôi như vậy? Chẳng may tôi nhận tiền rồi nhưng không

đến thì cô làm sao?”

Chi Lan không trả lời, cầm ly rượu chạm vào ly của tôi: “Có một tên

ngốc đi cướp, cướp rồi còn trả lại cho người mất, còn nói rằng mình cũng là cướp. Anh đi cướp chỉ là nhất thời kích động, anh không phải người

xấu. Tôi rất muốn làm bạn với anh. Cho dù khi anh cướp được túi từ tên

cướp kia, không cẩn thận gặp phải tôi, tại sao không nói dối bảo anh lấy lại giúp tôi? Nếu anh nói anh giúp tôi...”

Đoạn sau Chi Lan nói gì tôi chẳng nghe được, tất cả đều như giấc

mộng, gương mặt trắng mịn với mái tóc dài thướt tha, nụ cười quyến rũ

toả ra những vầng sáng như trong mơ khiến người ta đắm chìm.

Cô ấy đẹp, đẹp tựa bài thơ trữ tình, toàn thân toát lên phong thái

trong sáng tươi mới của thiếu nữ. Đôi mắt sáng trong như mặt hồ và hàng

lông mi dài, tựa như đang dò hỏi, như quan tâm, như hỏi han. Tôi buột

miệng: “Liêm hà thương thương, bạch lộ vị sương. Sở vị y nhân, tại thủy

nhất phương.”

“Cái gì cơ?”

Không biết tôi đã nhìn cô ấy rất lâu, chìm đắm trong đôi mắt dịu dàng đó, nhưng khi thấy cô ấy nhìn mình thì trong lòng lại hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Không... không có gì.”

“Liêm hà thương thương, bạch lộ vị sương. Sở vị y nhân, tại thuỷ nhất phương. Bảo vệ như anh không đơn giản. Được rồi, ba giờ chiều ngày kia

gặp trước Starbucks trên đường Thâm Lam.” Nói rồi cô ấy đứng dậy rời đi.

Tôi bỗng không muốn cô ấy đi nhanh như vậy, chỉ nhìn thêm một chút cũng thật thoải mái...

“Cô chưa uống hết rượu.” Không hiểu tôi lấy đâu ra dũng khí nói câu đó.

Chi Lan cười: “Không nỡ xa tôi à?”

Tôi gật đầu.. rồi lại vội lắc đầu...

Vuốt vuốt tóc mái, động tác nho nhã đó thật khiến tôi nghẹt thở, cô ấy ngồi lại: “Được, uống hết rồi tôi đi.”

Sa Chức bỗng xuất hiện khiến tôi bất ngờ, còn ôm một tên trai bao. Cô ta say đứng không vững nữa rồi, tên trai bao kia ôm chặt lấy cô ta, một tay tiện thể sàm sỡ.

Sa Chức chỉ tôi nói: “Chẳng có giỏi giang gì cả, anh nói đúng không?

Tôi nhiều đàn ông thế này, mà phải... phải uống rượu giải sầu vì anh?

Tôi có ngu ngốc không?”

Chi Lan thấy vậy, không muốn gây rắc rối, đứng dậy cáo từ, lúc đi ra

không cẩn thận (không biết do không cẩn thận đá phải chân Sa Chức, hay

Sa Chức cố tình ngáng chân) vấp vào chân Sa Chức, người loạng choạng,

tôi nhanh tay túm được tay cô ấy. Sau khi đứng vững, Chi Lan rất nho

nhã, rất lịch sự quay lại cúi đầu xin lỗi Sa Chức: “Xin lỗi...” rồi quay sang tôi, “Cảm ơn anh.”

Một người phụ nữ từ bên cạnh đẩy tôi một cái: “Không nhận điện của tôi?!”

Loại phụ nữ chẳng có phép lịch sự này ngoài Lâm Tịch ra thì còn là ai được nữa? Tôi chẳng có chút thiện cảm nào với cô ta: “Tôi không nhận

thì sao nào?”

“Cô ta là ai?” Sa Chức nhìn Lâm Tịch tò mò, thật sự tôi rất muốn thấy Sa Chức và Lâm Tịch đại chiến một trận, nhưng tôi lại không có được sức hấp dẫn ấy...

Tôi thường xuyên được lĩnh giáo sự ngông cuồng tự cao tự đại của Lâm

Tịch, tôi tưởng cô ta chỉ như vậy với những người hạ đẳng như tôi, không ngờ với hạng người không biết trời cao đất dày như Sa Chức kia cũng

vậy, cô không nói gì, liếc nhìn Sa Chức một cái rồi


Snack's 1967