
xem rốt cuộc bên trong đang suy nghĩ gì, hoặc dứt khoát moi tim em ra, nhìn xem trái tim em rốt cuộc có màu gì!” Từng câu từng chữ đều nghiến răng nghiến lợi để nói.
“Em xin lỗi…” Bạch Vận Đình rũ mí mắt xuống, nước mắt trong suốt không thể khống chế tuôn xuống nhỏ giọt lên tấm thảm lông.
Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt người khác.
Từ nhỏ đến nay cô chưa bao giờ thể hiện dáng vẻ yếu đuối trước mặt người khác, cũng chỉ có anh mới có thể ép cô khóc.
Khuôn mặt đã lâu không thể hiện tình cảm, thậm chí cô đã quên nên khóc như thế nào.
“Không cho phép nói em xin lỗi nữa, cũng không cho phép em khóc!” Ngụy Minh Vũ bá đạo nắm chặt tay Bạch Vận Đình, trong con ngươi đen láy là ngọn lửa vừa mãnh liệt vừa heo hút yên tĩnh đang bốc cháy. Ngọn lửa này từng là ngọn lửa cô sợ nhất, bây giờ thấy lại nó một lần nữa thật khiến cô cảm thấy vừa run rẩy vừa ngọt ngào…
“Rốt cuộc em đang trốn tránh điều gì? Từ chối anh vì cái gì? Thật sự em rất chán ghét anh sao? Chán ghét lên giường với anh, tặng lần đầu tiên cho anh sao?” Ngụy Minh Vũ nhìn chằm chằm cô, “Nói cho anh biết, em sợ anh yêu em quá nhiều hay sợ rằng em yêu anh quá mức không thể dứt ra được?”
“Em sợ… Em sợ bản thân em sẽ yêu anh không thể dứt ra được.” Bạch Vận Đình run run giọng nói, rốt cuộc cũng thổ lộ bí mật khiến lòng cô sợ hãi nhất.
“Thật sự em rất sợ! Cho tới bây giờ em chưa từng được yêu. Vừa sinh ra em bị người khác hận là chuyện đương nhiên, đến chết cha em vẫn không tha thứ cho em…Em là nguồn gốc của mọi rủi ro… Em… Thật ra vẫn luôn khát vọng được yêu, vậy mà vẫn không bao giờ có được, từ đó về sau em đã hoàn toàn không dám hy vọng nữa. Nhưng anh lại đột nhiên xuất hiện… Em đối xử tệ với anh như vậy, rõ ràng anh nên chán ghét em, nhưng anh lại nói yêu em…”
“Em không biết cái gì là yêu, càng không biết nên yêu như thế nào, chỉ cần gặp lại anh, toàn bộ thế giới sẽ tối đen như mực, trong mắt em cũng không thể chứa được một người nào khác nữa. Thật sự em rất sợ, sợ mình sẽ lún sâu quá, muôn đời muôn kiếp không thể trở lại. Em sợ rằng nếu như có một ngày anh không còn yêu em nữa, em sẽ không biết nên tự mình giải quyết thế nào… Em…”
Nói đến đoạn này Bạch Vận Đình đã khóc không thành tiếng, Ngụy Minh Vũ thì lại vui mừng không sao tả xiết!
Anh nhếch môi, tâm trạng vui mừng bất ngờ như từ trên trời rơi xuống khiến anh vui vẻ cười khúc khích như một kẻ ngốc, “Ha ha ha ha…”
“Anh…” Bạch Vận Đình vừa tức vừa bối rối trừng mắt nhìn anh. Cô tỏ tình với anh, anh thì tốt rồi, cười quỷ quái như vậy, là đang cười nhạo mình ư?
“Xin lỗi em, Đình, tại anh thấy vui quá!” Ngụy Minh Vũ ôm lấy Bạch Vận Đình, thở ra một hơi thật dài. Trải qua nhiều khó khăn trắc trở như vậy, rốt cuộc cô cũng đã trở lại trong lòng anh rồi!
“Anh thích em, anh yêu em, suốt cả cuộc đời này!”
Anh nhiệt liệt hôn cô đến không thể kiềm chế, nụ hôn nồng nàn như một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, trong nháy mắt như thiệu rụi cả hai người.
“Không cần phải hứa hẹn cam kết cả đời ngay lúc này đâu, ai biết sau này sẽ ra sao?” Bạch Vận Đình thở dồn dập đẩy Ngụy Minh Vũ ra.
Đừng nên tin tưởng lời anh nói! Anh nói yêu mình, thích mình, mình tin điều đó là thật. Nhưng rốt cuộc có thể kéo dài được bao lâu? Một tháng? Một năm? Hay mười năm?
Một ngày nào đó cũng sẽ chia tay đúng không? Một ngày nào đó anh đột nhiên phát hiện cô không đáng để yêu rồi phất áo rời đi… Bạch Vận Đình không kiểm soát nổi suy nghĩ lung tung trong đầu như thế.
Xem ra “Tiểu băng sơn” này vẫn đang còn hoài nghi tấm lòng chân thật của mình rồi… Ngụy Minh Vũ dịu dàng nhìn vào mắt Bạch Vận Đình.
“Đương nhiên anh biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, ngày mai anh vẫn sẽ tiếp tục yêu em.” Anh kéo đầu cô qua, đặt ở trong ngực mình.
“Nơi này vĩnh viễn đều khắc tên em. Sau này mỗi một ngày anh sẽ ở cùng em, sẽ không để em sống một cuộc sống cô đơn lạnh lẽo như vậy nữa.”
“Anh xác định mình không yêu lầm người?”
“Em là đồ ngốc!” Ngụy Minh Vũ ôm chặt cô vào lòng, cô kìm không được nước mắt, tất cả đều chảy thấm vào lồng ngực ấm áp của anh.
“Em cho rằng anh yêu em chỉ bởi vì lòng tốt của em sao? Trên thực tế anh yêu tất cả con người em. Độc miệng, xấu tính, luôn có những hành động bốc đồng… Tóm lại mặc kệ là tốt hay xấu anh đều yêu như nhau. Cho nên em cũng đừng hòng vọng tưởng sắm vai “Góa phu đen” trưng bộ mặt chán ghét anh ép buộc anh rời đi. Bé yêu à, anh đã nhìn thấu em rồi, em là của anh, chỉ có thể là của một mình anh!”
Ngụy Minh Vũ ôm lấy Bạch Vận Đình bằng một tay, đi về phía phòng ngủ.
“Anh sẽ không đứng ở một chỗ chờ đợi nữa. Nếu như em nhất định chờ anh nắm giữ em mới bằng lòng tin tưởng tình cảm của anh dành cho em, vậy anh sẽ nắm giữ lấy em, để cho đời này em cũng không xuống giường được, cứ hao tổn cả đời với anh thế đi!”
Bạch Vận Đình sững sờ nhìn Ngụy Minh Vũ thật lâu, khuôn mặt tuấn tú của anh thể hiện sự kiên nghị và quyết tuyệt không thể tưởng tượng nổi. Loại kiên nghị đó dường như không thể ngăn trở tỏa ra ma lực hấp dẫn mãnh liệt, hại cô si ngốc nhìn anh mà quên cả thở…
“Anh đúng là một kẻ ngu ngốc!” B