
êm qua ai đưa tôi về?"
Người giúp việc nhìn Viêm Lương, có vẻ khó mở miệng, ấp úng một hồi mới nói: "Là Lộ Chinh, Lộ tiên sinh..."
Viêm Lương ngẩn người, dường như nghĩ không thông điều gì đó. Cô chạm tay lên môi. Người giúp việc đứng ở đó, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm hứa với Viêm Lương: "Phu nhân yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nói chuyện này với tiên sinh."
Viêm Lương mỉm cười, giơ tay ra hiệu người giúp việc có thể đi xuống nhà.
Sau khi cửa phòng khép lại, Viêm Lương bóp trán xuống giường. Cô ngẫm nghĩ, tìm điện thoại di động bấm một dãy số.
Đối phương bắt máy chỉ sau một hồi chuông, nhưng Viêm Lương đột nhiên không biết nói gì. Đối phương đợi cô mở miệng, nhưng trước sự trầm mặc của Viêm Lương, đối phương đành từ bỏ ý định: "Em tỉnh rồi à?" Là thanh âm dịu dàng của Lộ Chinh.
Xem ra đúng là Lộ Chinh đưa cô về...Viêm Lương không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay càng lo lắng hơn. Phân vân một lúc, cuối cùng cô cũng mở miệng: "Tối qua tôi uống say quá, thật ra tôi..." Viêm Lương đột nhiên ý thức cô càng nói nhiều càng sai nhiều, thế là cô cắn răng, thẳng thừng đề nghị: "Hy vọng anh quên đi chuyện xảy ra tối qua."
"Hả?" Lộ Chinh kéo dài giọng, hỏi lại Viêm Lương: "Em có thể nói rõ, rốt cuộc tôi nên quên đi chuyện gì xảy ra tối hôm qua?" Tâm trạng của anh có vẻ không tồi.
Tư duy hỗn loạn của Viêm Lương bất giác quay về không gian kín mít trong buổi tối ngày hôm qua. Nhưng ngoài nụ hôn mãnh liệt đó, cô không có một chút ấn tượng về chuyện khác. Đầu cô lại bắt đầu ong ong...
Viêm Lương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đành mở miệng: "Bất kể tôi nói với anh chuyện gì, làm điều gì...anh hãy quên hết đi!"
Ở đầu kia điện thoại, Lộ Chinh mỉm cười: "Muốn tôi quên cũng được, nhưng tối nay em phải mời tôi ăn cơm, coi như bù đắp, deal?"
"Tôi..."
Viêm Lương còn đang do dự, Lộ Chinh đã tự quyết định: "Hết giờ làm tôi sẽ đến đón em."
Sự trầm mặc của Viêm Lương bị Lộ Chinh coi như nhận lời, anh tiếp tục mở miệng: "Lát nữa tôi còn một cuộc họp. Em hãy ngủ thêm một lúc, tối gặp lại em sau."
Viêm Lương ngẫm nghĩ, cô không từ chối mà cúp điện thoại.
Ở đầu bên kia, Lộ Chinh ngồi trong văn phòng của anh ở tòa nhà Minh Đình. Người trợ lý gõ cửa đi vào, nhìn thấy Lộ Chinh đang cầm điện thoại trầm tư.
Người trợ lý gõ tay xuống mặt bàn, Lộ Chinh mới ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Lộ tổng, cuộc họp sắp bắt đầu rồi..."
Lộ Chinh một mặt nghe người trợ lý nhắc nhở, một mặt nghe tiếng tút tút truyền ra từ điện thoại di động. Người trợ lý buộc phải nhắc một lần nữa: "Lộ tổng..."
Lúc này, Lộ Chinh mới định thần, anh giơ tay ra hiệu người trợ lý im lặng. Còn anh tắt cuộc điện thoại, bấm một số di động khác.
Tiếng chuông điện thoại tựa hồ hành hạ màng nhĩ của Lộ Chinh, may mà đối phương nhanh chóng bắt máy.
Nhưng đối phương không lên tiếng.
Lộ Chinh không vòng vo tam quốc, hỏi thẳng vào vấn đề: "Nửa đêm hôm qua anh gọi tôi ra ngoài, bảo tôi đưa vợ anh về nhà. Coi như tôi giúp anh, nên anh hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc anh đang tính toán điều gì?"
"Nếu anh muốn giành được thứ anh cần nhất, vậy thì anh đừng hỏi gì cả, cũng đừng lật tẩy chuyện này."
Lộ Chinh đợi một lúc lâu cũng chỉ nhận được câu nói này của đối phương. Đối phương dứt lời liền cúp máy ngay lập tức. Lộ Chinh ngẩn người nghe tiếng tút tút điện thoại, trong lòng thầm suy tính.
***
Từ Tử Thanh thường xuyên bị cảnh sát gọi đi điều tra, muốn tìm cô ta không không phải là việc khó khăn. Trực tiếp đi cục cảnh sát "cắm sào chờ nước" là được.
Khi Viêm Lương lê tấm thân mệt mỏi đến cục cảnh sát, cô nhận được tin, Từ Tử Thanh đang nằm viện.
"Nằm viện? Chị ta bị thương à?"
Trước câu hỏi của Viêm Lương, người phụ trách vụ án nói thẳng: "Cô tin à? Tôi cảm thấy cô ta đang viện cớ trốn tránh chúng tôi."
Viêm Lương mang suy đoán giống người cảnh sát đi bệnh viện, ai ngờ Từ Tử Thanh bị thương thật sự. Vết thương không nặng lắm.
Lúc Viêm Lương tới phòng bệnh, Từ Tử Thanh đang nằm ngủ, cũng không rõ cô ta ngủ thật hay ngủ giả. Viêm Lương đành lặng lẽ rời phòng bệnh. Châu Trình đang ngồi bên giường bệnh, nhìn thấy Viêm Lương, anh liền đứng dậy theo cô ra ngoài.
"Sao chị ta bị thương?"
Châu Trình cũng không rõ: "Cô ấy nói cô ấy bị ngã."
Nghe Châu Trình nói vậy, Viêm Lương bất giác ngoảnh đầu nhìn qua ô kính trên cửa phòng bệnh, thấy Từ Tử Thanh vẫn nằm quay lưng về phía cửa ra vào. Chỉ là vết thương nhỏ, nhưng cô ta vẫn được người đàn ông này đến chăm sóc ngay, Từ Tử Thanh mãi mãi may mắn như vậy. Viêm Lương đã sớm quen với điều đó. Châu Trình tiếp tục lên tiếng: "Nghe nói hôm qua cô ấy xông vào văn phòng cãi nhau với em? Anh thay cô ấy xin lỗi em." Viêm Lương không nhịn được, cười nhạt một tiếng. Châu Trình ngượng ngập ho khan, chuyển sang đề tài khác: "Em có tìm cô ấy có việc gấp à? Để anh đánh thức cô ấy, cho em nói chuyện."
Lúc này, Viêm Lương mới rời ánh mắt khỏi ô kính. Cô đảo mắt qua Châu Trình, cuối cùng mở miệng: "Không cần đâu, ngày mai em lại đến đây, anh hãy chăm sóc chị ta tử tế."
Tuy là câu dặn dò nhưng ngữ khí vô cùng lạnh nhạt, Viêm Lương nói xong quay người đi