
khi tức tối trở về nhà, tôi đã gọi điện thoại cho La Lịch
Lệ. Con bé vừa nghe tôi thuật lại những chuyện xảy ra liền mở miệng mắng như tát nước: “Con nhỏ đê tiện đó dám chỉ vào mũi cậu mắng cậu à? Nếu
là tớ, tớ đã xông lên bạt cho nó hai cái tát từ lâu rồi.” Tôi cảm động
rưng rưng, tiếp tục nấu cháo điện thoại khinh bỉ cô nàng ủy viên tuyên
truyền đó.
La Lịch Lệ nói: “Cậu ở trong hội học sinh thế này thì đúng là điên
tiết thật. Nếu đã không thể áp đảo bọn chúng bằng khí thế, vậy thì cậu
đừng làm gì hết nữa cho xong.”
Tôi ngẫm nghĩ và cũng thấy không thể để người ta nghĩ mình dễ bắt
nạt, thế là gật đầu đồng ý ngay. Trong đầu tôi nảy ra một ý, vội hỏi La
Lịch Lệ: “Thế sau này tớ nên làm gì?”
La Lịch Lệ khinh bỉ nói: “Hừ, không bị sai vặt thì cậu không có việc
gì khác để làm à? Rỗi việc sao không đi ăn trộm rau? Cậu bỏ hoang rau cỏ trong “Trang trại thần tiên” bao lâu rồi hả? Tớ đã xếp hạng lên top 20
rồi đấy.”
Tôi kêu lên kinh ngạc: “Cái gì cơ? Cậu vào top 20 rồi á? Lúc tớ chơi cậu còn xếp trên một trăm cơ mà?”
“Có gì mà kỳ quái! Cả kỳ nghỉ hè cậu không chơi tí nào, còn tớ thì
ngày nào cũng ngồi canh trộm. Với cả dịp hè có hoạt động mới, tất cả mọi người ai cũng được cộng kinh nghiệm ầm ầm.”
Tôi gật đầu: “Chả trách tớ bị rớt xuống tận thứ một trăm lẻ mấy … sao cậu không nói sớm?”
La Lịch Lệ khẽ hứ một tiếng: “Tớ nói ra thì có tác dụng gì? Lúc ấy cậu chả đang trong giai đoạn huấn luyện ma quỷ đấy thôi.”
Nỗi bi phẫn trong lòng tôi cuối cùng cũng trào dâng như núi lửa phun
trào, vì thế mà tôi càng kiên định một điều: nhất định phải có lòng
quyết tâm phản kháng.
May mà sau buổi họp hôm nọ, người của hội học sinh hình như ai cũng
trỗi lên chút lương tâm, không còn ai làm khó tôi nữa, cộng thêm chuyện
dạo gần đây Kỷ Nghiêm bận rộn tham gia cuộc thi giao hữu giữa các trường khiến tôi càng thêm nhàn nhã thảnh thơi. Ngày nào cũng trưng cái mác
hội học sinh độc chiếm chiếc máy tính trong phòng họp.
Tôi vừa ăn khoai tây chiên vừa cầm bút ghi lại những tài khoản có rau quả đến ngày thu hoạch. Mạng của trường nhanh thật, ăn trộm rau quả cứ
gọi là êm ru, không bị lag một chút nào, nhờ đó mà tôi đi ăn trộm rau
quả một cách cực kì thuận lợi.
Giờ nghỉ trưa, vì để tiết kiệm thời gian nên tôi đã bưng một bát mì
tôm ra ngồi trước màn hình máy tính chờ đợi dừa của nhà kia chín. Vừa
đợi tôi vừa đánh chén mì tôm, mắt thấy còn hai phút nữa thì chuông điện
thoại chợt reo lên. Mắt tôi vẫn dòm lom lom lên màn hình, tay nhấn nút
nghe điện thoại. Đầu dây kia vang lên tiếng gầm dữ dội của La Lịch Lệ:
“Điền Thái Thái, không ngờ cậu dám táy máy đào tiên nhà tớ, tớ giết
cậu!”
Tôi ngẩn người, chau mày nói: “Tớ mới ăn trộm nhà cậu có ba quả đào tiên, hôm qua cậu ăn trộm của nhà tớ mười bắp ngô kia kìa.”
Đầu dây kia vẫn tiếp tục vang lên riếng rống: “Mớ thực vật cấp thấp
của cậu mà cũng lôi ra kể! Tớ trồng đào tiên đấy, đơn giá hơn đống ngô
của cậu cả chục lần!”
Tôi và một miếng mì tôm, mắt tiếp tục dán vào màn hình máy tính – còn một phút nữa. Tôi nói qua điện thoại: “Cậu cao cấp thế, để tớ trộm mấy
quả thì thấm tháp gì.”
La Lịch Lệ hoàn toàn phát khùng rồi, cô nàng ngoác miệng gào lên:
“Cậu hiểu cái khỉ gì chứ? Tớ đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, lần sau
mà cậu còn dám ….”
Tôi kéo điện thoại ra xa, lớn tiếng nói: “A lô … a lô … cậu nói gì cơ … cái gì …. Tớ nghe không rõ, nghe không rõ ….”
Tôi nghe thấy giọng nói như tiếng sóng xung kích của La Lịch Lệ vang
lên: “Điền Thái Thái, tớ muốn tuyệt giao với cậu. Tớ nguyền rủa cậu ăn
cơm nghẹn chết, ban ngày ra ngõ gặp ma.”
Tôi vội vàng cúp máy ngay lập tức, hai mắt nhìn không chớp lên những
quả dừa hiện khắp màn hình, chuột nắm chặt trong tay. Màn hình hiển thị
còn ba mươi giây nữa thì dừa chín, tôi quên cả nuốt mớ mì tôm trong
miệng, hai mắt sáng như đèn pha, mặt mày hớn hở nín thở đếm lùi, 5, 4, 3 ….
Vào đúng thời khắc quan trọng nhất này đột nhiên có một giọng nói
lạnh lùng vang lên bên tai tôi: “Điền Thái Thái, em đang làm gì thế hả?”
Tôi sợ hãi ngoái đầu nhìn, trên miệng còn lòng thòng một cọng mì đang bốc khói. Mắt tôi mở lớn, lắp bắp không nói thành câu: “Hội … hội
trưởng, sao lại là anh?”
Tôi chớp mắt thầm cầu khấn trong lòng: Thần ơi, xin hãy nói với con rằng đây chỉ là một giấc mơ!
Thần đáp: Chết đi con ạ!
Kỷ Nghiêm nhìn tôi bằng vẻ mặt vô cảm, sau đó anh ta cúi xuống nhìn
vào màn hình máy tính trước mặt tôi, cuối cùng sắc mặt trở nên lạnh ngắt như đóng băng, trầm giọng hỏi: “Em có biết là em đang làm gì không?”
Tôi ra sức gật cái đầu đang sợ hãi quá độ của mình: “Biết ạ.”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Nói.”
Tôi chỉ lên màn hình: “Ăn trộm rau quả … á, dừa của em đâu rồi?” Mới
vài giây không để ý, dừa chín đã bị người khác chôm hết sạch. Tôi ôm máy tính gào lên: “Dừa ơi! Dừa của tôi ơi! Cả một vườn dừa đấy! Sao chúng
mày chẳng chịu đợi tao gì hết?”
“Điền Thái Thái, em một vừa hai phải thôi.”
Tôi quay đầu lại nhìn sắc mặt Kỷ Nghiêm … tuyệt đối còn đáng sợ hơn gặp phải ma!
Đứa nào đã bảo tôi là hội trưởng sẽ không xuất hi