
đúng là không nên rủ mình đi theo”.
Nhược Chi bật cười: “ Cậu nghĩ cho mình đấy à? Ngồi cùng một bàn đối diện với những kẻ đáng ghét mình nuốt sao nổi cơm”.
Triều Lộ cất giọng lười biếng: “ Lần này thôi nhé, lần sau đừng có tìm mình nữa đấy”.
Nhược Chi thuận miệng hỏi lại: “ Sao vậy?”
Triều Lộ hơi dựa vào thành ghế ngước nhìn kính chiếu hậu ngoài cửa xe, hờ hững nói: “ Thì như cậu nói đó”.
Nhược Chi phản ứng sau mấy giây nhớ lại: “ À à, ăn không ngon miệng phải không?”.
Triều Lộ hít một hơi thật sâu: “Nhược Chi, giờ đây tâm trạng của mình đã khá hơn mười năm trước. Mình không muốn nhớ lại những hồi ức không vui. Và mình cũng không muốn hồi tưởng lại thời tuổi trẻ không hay ấy. May mà mọi thứ đều đã qua đi. Mình với bạn học không có gì để nói thích hay không thích, đơn giản chỉ là không muốn gặp mà thôi. Hơn nữa, mình không được như cậu, gả vào một gia đình tốt, được làm thiếu phu nhân. Công việc của mình lại không có gì đặc biệt, không có gì hay ho để diễu võ dương oai với bọn họ. Tương lai sau này có xoay vần thế nào mình cũng sẽ vô tư thuận theo ý trời”.
Phía trước gặp đèn đỏ, Nhược Chi cho xe dừng lại, quay đầu chất vấn Triều Lộ: “ Triều Lộ, cậu có thấy mình là người nhàm chán nông cạn không?”.
Triều Lộ lắc đầu trả lời chân thành: “ Thực sự mình rất tự hào vì có người bạn thân như cậu”. Cô thở dài: “ Trên đời này có mấy ai là không nông cạn. Nếu trước kia bọn mình không gặp phải mấy người hời hợt như thế, nói không chừng ngày hôm nay cậu sẽ không dẫn mình lên sân khấu diễn trò”.
Đèn xanh bật sáng, Nhược Chi đạp chân ga nói to: “ Triều Lộ, chỉ có cậu là hiểu mình nhất”.
Địa điểm liên hoan nằm ngay trung tâm thành phố. Nhược Chi trên đường lái xe gặp giao thông khá thuận lợi nên chỉ mất chưa đến năm phút đã tới nơi. Lúc trước Triều Lộ không hỏi chi tiết về buổi gặp mặt như tên nhà hàng, địa điểm cụ thể nên bây giờ ngồi trên xe chỉ biết đi theo sự hướng dẫn của Nhược Chi.
Đó là khu trung tâm thương mại. Cho xe đỗ trong gara xong, Triều Lộ theo Nhược Chi vào thẳng thang máy.
“ Đúng là ở đây rồi”. Nhược Chi dẫn Triều Lộ đi lòng vòng khắp tầng 8 rốt cục cũng tìm thấy nơi mà mọi người nói tới. Nhược Chi báo tên phòng xong liền được nhân viên hướng dẫn mời vào.
“ A, Chu Nhược Chi, Đổng Triều Lộ”. Có người đứng lên, vui vẻ bắt chuyện với các cô.
“ Ha ha, Tiêu Mông kìa”. Nhược Chi bước về phía đó, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô gái ấy, họ làm như đã lâu lắm rồi bạn cũ không gặp lại nhau.
Triều Lộ đi tới gật đầu tươi cười chào Tiêu Mông rồi quay sang đám bạn cùng lớp thăm hỏi: “ Đã lâu không gặp”. Sau đó cô nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Nhược Chi.
Triều Lộ nhìn Nhược Chi ngẫm nghĩ, nếu như Nhược Chi nói mục đích đến đây hôm nay là để náo loạn thì cô ấy đã chọn đúng chỗ. Cô bé ngây ngô chỉ biết học hành ngày nào nay đã biến thành một phụ nữ đẹp duyên dáng với khuôn mặt thanh tú, mọi cử chỉ đều tỏ ra sang trọng đúng kiểu thiếu phu nhân. Từ phẩm chất, tác phong đến những món đồ trang sức tinh tế, kiểu tóc tao nhã, bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng, cùng ánh sáng lấp lánh đến lóa mắt của chiếc nhẫn kim cương…Mọi thứ trên người cô đều được khen ngợi và không ai là không tỏ ra ngưỡng mộ.
Cũng có người nói chuyện với Triều Lộ, cô không mặn không nhạt đáp lời. Họ khen cô, cô khen lại. Có người hỏi tình hình của cô gần đây, cô ứng đối vài câu, không nói quá, cũng không thật cụ thể. Dần dần người tiếp chuyện cô phát hiện ra trọng tâm câu chuyện khó có thể xâm nhập nên cũng ít lời đi. Đối với Triều Lộ thì điều này không có gì quan trọng cả.
Đồ ăn đã nguội lạnh từ lâu nhưng không ai động đũa, bọn họ chỉ uống một chút đồ uống. Triều Lộ và Nhược Chi nghĩ chắc còn ai đó chưa đến nên cũng không ăn ngay. Một lúc lâu sau mới có người hỏi: “ Hay là gọi nhân viên mang đồ ăn nóng lên nhỉ?”.
“ Đợi một lát, để mình gọi điện cho Phương Uẩn Châu hỏi xem cậu ta đi đến đâu rồi”. Tiêu Mông vừa nói vừa cầm điện thoại ấn số.
Nhược Chi vội vàng nuốt ngụm trà trong miệng, đặt chén xuống hỏi: “ Ai cơ? Cậu nói là Phương Uẩn Châu?”. Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn Triều Lộ.
Triều Lộ hơi ngẩn người cầm chén trà. Bị Nhược Chi nhìn thấy, lúc này cô mới hoàn hồn, đưa chén trà lên môi nhấp một ngụm nhỏ.
Tiêu Mông cúp điện thoại nói: “ Mọi người chờ một chút đi, cậu ấy đang ở dưới tầng, lên ngay bây giờ đấy”. Mặt mũi cô ấy tiếp tục hớn hở: “ Không biết có đúng không. Năm đó cả nhà cậu ấy di cư sang Singapore, tưởng rằng không quay lại nữa. Không ngờ khéo thế, tuần trước ở hội sở mình gặp cậu ấy, hóa ra cậu ấy hiện đang sống cùng thành phố với chúng ta. Cậu ấy nói lần này trở về cư trú ở đây là do công ty điều phái. Mình liền nói chuyện họp lớp, cậu ấy đồng ý sẽ tới luôn”.
Di dân…cư trú? Triều Lộ cười khổ, Phương Uẩn Châu này, đã bỏ đi rồi còn quay lại làm gì, như vậy chẳng phải gây bất ngờ sao?
Cánh cửa phòng bao bị mở ra lần thứ hai. Người đến đúng là Phương Uẩn Châu. Nếu nói lúc này Triều Lộ không hề tò mò về tình hình của anh thì là giả. Cô nhìn anh, trong lòng so với lúc mới nghe tin anh đến đã có phần bình tĩnh hơn.
“ Ồ