
tĩnh, đối phương chính là một ngốc tử, nàng là người bình thường, không thể
cùng ngốc tử chấp nhặt.
Nhan Noãn rất
bất nhã liếc cái xem thường, cũng không quay đầu lại rời đi, mà Long Trác Việt,
giống như da trâu dính vào phía sau Nhan Noãn, giữa trưa, miệng không ngừng la
hét:”Noãn Noãn, giúp người ta liếm liếm.”
Không thể
nhịn được nữa, Nhan Noãn ở trong phòng bếp cầm dao thái, hung hăng chém vào
trên thớt gỗ:“Còn ầm ỹ nữa thì cơm chiều đừng ăn.”
Long Trác
Việt cả kinh, bị dọa lập tức bắt tay nhét vào trong miệng mình.
Không ăn
cơm chiều, làm sao có thể.
Ba ngày
sau, là ngày Nhan Noãn về thăm nhà cha mẹ, lễ vật nên đưa Lưu Quảng Lâm đều đã
chuẩn bị tốt, Long Trác Việt là một người nghèo, đồ tốt cũng đưa không được,
nhưng Hiền vương phủ tốt xấu cũng đại biểu mặt mũi của hoàng gia, cho nên Long
Cẩm Thịnh ban thưởng không ít thứ tốt bảo Nhâm Hải Vân mang đến Hiền vương phủ.
Nhan gia,
thừa kế Vũ Dương hầu, ở kinh thành là danh môn vọng tộc, chỉ là đứng ở cửa phủ
Vũ Dương Hầu, có thể làm cho người ta cảm giác được nơi này nhà cao cửa rộng
không giống bình thường.
Cửa lớn sơn
son, hai con sư tử bằng đá hùng vĩ đứng ngay ngắn ở trên thềm đá, uy phong lẫm
lẫm, trông rất sống động.
Nhan Noãn
ngồi trên xe ngựa một chút, có thị vệ trông cửa chạy vào phủ thông báo, chính
là đợi hồi lâu, cũng không thấy có người đi ra, càng miễn bàn trường hợp người
nhà thân nương nhìn thấy nữ nhi mới gả trở về vui vẻ mà khóc xuất hiện.
Ánh nắng ấm
áp, gió nhẹ thổi qua.
Trên mặt
xinh đẹp của Nhan Noãn xuất hiện tươi cười nhợt nhạt, chính là trong đôi mắt đẹp,
hàn ý lạnh lẽo đến ngay cả ánh mặt trời ấm áp đều không thể xua tan.
Nàng như thế
nào đã quên, Nhan Hướng Thái “Yêu thương” chất nữ là nàng cỡ nào, làm sao có thể
lòng tràn đầy vui mừng nghênh đón nàng hồi phủ?
Nhan Noãn
quay đầu đối với hạ nhân đang cầm lễ vật nói:“Đi thôi, đem này nọ đưa vào đi.”
Nàng muốn dịu
dàng như vậy, cũng không đại biểu dịu dàng để người khi dễ a.
Long Trác
Việt gắt gao túm áo Nhan Noãn, nhắm mắt theo đuôi nàng oai phong hướng Hầu phủ ở
phía xa đi đến.
“Đại tiểu
thư, xin ngài chờ, Hầu gia còn chưa có phân phó gì.” Thị vệ canh cửa vươn một
bàn tay ra, ngăn cản Nhan Noãn.
“Ta là gì
trong phủ Vũ Dương Hầu?” Nhan Noãn không giận cười đáp, phản thủ chỉ vào chính
mình, hỏi thị vệ.
Đối thị vệ
ngăn trở, Nhan Noãn cũng không có gì ngoài ý muốn, cho dù không phải Nhan Hướng
Thái hạ lệnh , ít nhất cũng được hắn tán thành.
Vấn đề của
Nhan Noãn làm cho thị vệ sửng sốt, ngơ ngác nói:“Đại tiểu thư.”
“Ngươi nếu
gọi ta một tiếng đại tiểu thư, ta chính là chủ nhân trong phủ, ta trở về nhà
mình, chẳng lẽ còn phải được ai cho phép?”
Giọng nói
uyển chuyển động lòng người, như chim hoàng oanh bay khỏi hang, vẫn là giọng
nói quen thuộc, lại làm cho thị vệ có một cỗ cảm giác áp lực.
Trong lúc
thị vệ đang giật mình ngẩn người, Nhan Noãn đã lướt qua hắn hướng trong phủ đi
đến, chờ khi thị vệ phục hồi tinh thần lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của
Nhan Noãn.
Một đường
đi qua, trong phủ tinh xảo hoa mỹ làm cho Nhan Noãn cảm thán vô hạn, hình ảnh mờ
nhạt trong trí nhớ không bằng tận mắt nhìn thấy rất có lực đánh vào, núi giả
lưu thủy trải rộng, hồ nước nằm yên, phòng ở hoa lệ, hành lang dài, thềm đá màu
trắng thời Hán, trong hoa viên trồng đầy các loại hoa cỏ, có một số loại vốn
vào mùa này không thể ra hoa, vẫn nở ra tươi đẹp như cũ, muôn hồng nghìn tía,
gió nhẹ thổi qua, lay động cánh hoa, mùi thơm bay vào trong mũi.
Hiền vương
phủ, xa hoa không thể so sánh.
“A, nhìn một
chút, nhìn một chút, ai đã trở lại vậy a.”
Đột nhiên,
một tiếng nói trống rỗng chói tay cũng không thật rõ ràng vang lên, Nhan Noãn
trực giác muốn bỏ qua không để ý tới, nhưng người khác lại cố tình không chịu
buông tha nàng.
Một cánh
tay phút chốc chặn ngang trước mặt Nhan Noãn, cổ tay áo rộng thùng thình dùng
chỉ bạc thêu hoa Tường Vân, ngón tay thon dài, như dương chi ngọc trong suốt:
“Nha đầu chết tiệt kia, ta nói chuyện với ngươi, ngươi đây là thái độ gì.”
Nhan Noãn
xoay người, ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt liếc mắt một cái, nữ tử da thịt trắng
nõn tinh tế, con mắt sáng trong suốt động lòng người, môi đỏ mọng giống như hoa
hồng đỏ tươi, eo nhỏ túm chặt, nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân như hoa như ngọc,
chính là trong trí nhớ nàng với đối thân thể này vừa ác độc lại tàn nhẫn, đánh
vỡ biểu tượng xinh đẹp của nhị muội này.
Nhan Noãn rất
nhanh cúi đầu:“Nhị muội, có chuyện gì sao?” Bộ dáng này, dừng ở trong mắt Nhan
Lăng, chính là nhát gan yếu đuối, điều này làm cho tâm tình của nàng vô cùng tốt.
“Đừng tưởng
rằng làm Hiền vương phi, thì đem chính mình làm phượng hoàng , nếu không phải
Nhan gia che chỡ cho ngươi, ngươi có hôm nay sao?” Nhan Lăng khinh thường nhìn
Nhan Noãn, lại nhìn Long Trác Việt đang tránh ở phía sau nàng ngay cả đầu cũng không
dám, trong lòng khinh thường càng sâu.
Nếu muốn
nàng sống chung với ngốc tử này cả đời, vậy nàng tình nguyện đi tìm chết.
Lời nói của
Nhan Lăng làm cho trong lòng