
“Mẹ đang đập chuột chắc?” Cổ Thược cúi đầu, khi con gà
bay qua rất nhanh đã tránh thoát, chỉ một ngón tay vào người náo đó đang nhàn
nhã dựa vào tường, “Không tin mẹ hỏi hắn.”
Sớm đã rửa mặt xong xuôi, cà phê cũng đã nấu xong đang
cầm trên tay, vừa nhấm nháp, trong mắt vừa lóe lên một ánh sáng như đang xem
kịch vui, gật gật đầu.
“Anh gật cái rắm a, nói đi, nói rõ ràng!” Ánh mắt Cổ
Thược tức giận trừng lên với anh, lại vừa phải nhảy tránh truy sát.
Con gà mang theo tiếng gió gào thét thê lương mổ
xuống, “Mày còn dám uy hiếp nó?”
Chân Lãng uống cà phê thơm nồng, hưởng thụ một màn gà
bay chó sủa trước mắt, cho đến khi cốc cà phê đã nhìn thấy đáy mới ra mặt, “Dì
Cổ, da Cổ Thược bị dị ứng, cháu đưa cô ấy đi khám, trong nhà nhờ dì vậy.”
“Sao?” Cổ mụ mụ dừng động tác đuổi đánh, Cổ Thược nhân
cơ hội lẻn đi rất nhanh.
Con gà trong tay hạ thấp xuống, vẻ mặt Cổ mụ mụ kinh
ngạc, “Con gái của dì mà cũng bị bệnh? Thật quá kỳ quái, dì nhất định phải kể
với bên kia một chút.”
Bên kia, hay chính là chỉ lão công của bà và ba mẹ
Chân Lãng.
Chân Lãng bình tĩnh mỉm cười, “Chỉ là dị ứng, ăn kiêng
là được, dì tới vừa đúng lúc chăm sóc cô ấy.”
Cổ mụ mụ vỗ vỗ vai Chân Lãng, thấm thía nói: “Trận này
vất vả cho cháu.”
Vẻ mặt Chân Lãng hoàn mỹ đến mức nhìn không ra nửa
điểm sơ hở, “Nên làm vậy, dì đừng khách khí.”
Cổ Thược mặc xong quần áo giống như gió lốc vọt ra từ
trong phòng, với tay kéo tay áo Chân Lãng lôi ra ngoài, còn không quên ném cho
anh một cái nhìn xem thường.
Ngồi trên xe Chân Lãng, cô nghẹn hồi lâu cuối cùng
cũng thốt ra, “Vì sao vừa rồi anh không giải thích?”
Chân Lãng lái xe, không thèm nhìn cô, “Cô cho là dì Cổ
cần giải thích sao? Nếu thật sự là tôi chiếm tiện nghi của cô, hiện tại người
bị đuổi theo gà bay chó sủa nhất định là tôi, dì ấy chỉ muốn biểu thị kích động
với con gái lâu ngày không gặp thôi, cô để dì ấy bộc phát hết là được rồi.”
Cổ Thược bóp bụng, hữu khí vô lực, “Sáng sớm đã cùng
mẹ vận động, tôi thật đói.”
“Kiểm tra xong rồi ăn.” Vẻ mặt Chân Lãng không có chút
biểu tình, một câu nói đã phá hỏng hết mong đợi của Cổ Thược, “Cẩn thận ăn phải
cái gì đấy sẽ lại càng ngứa hơn.”
Cổ Thược là kẻ tham ăn, tiêu tiêu chuẩn chuẩn tham ăn,
đã đói bụng thì yêu cầu không cao, hơn nữa lại hoạt động nhiều tiêu hóa nhanh,
chỉ cần không cho cô ăn sẽ giống như quả bóng bay phình lên trong chốc lát rồi
lại ỉu xìu.
Lúc này, người đáng thương nào đó đang không ngừng đưa
tay lên gãi trên người, nhảy lên nhảy xuống tại chỗ ngồi, “Anh đừng có nhắc tới
có được không, vốn không ngứa, bị anh nói đến lại càng ngứa.”
“Nếu trong một giờ cô kiểm tra xong, có thể sang quán
cà phê góc đường đối diện dùng bữa sáng.” Khóe mắt Chân Lãng đảo qua Cổ Thược,
“Muộn hơn nửa tiếng người ta sẽ không bán nữa.”
Đang nói, anh rất tự nhiên nhấn phanh xe, quả nhiên
ngay sau khi xe vừa dừng lại, cửa ghế phụ mở ra ngay lập tức, con khỉ ngứa đã
đứng ở bên ngoài xe, một bàn tay gõ gõ nóc xe, “Nhanh một chút, nhanh một chút,
nhanh kiểm tra rồi còn đi.”
Người nào đó không có ý định xuống xe, bình thản nở nụ
cười, “Chờ hai mươi năm, khó mới nhìn thấy kỳ cảnh cô bị bệnh, hôm nay đình
chiến, tôi đi mua bữa sáng.”
Cổ Thược nghi ngờ nhìn anh, vẻ mặt phòng bị.
Chân Lãng chuyển hướng tay lái, “Dì Cổ đang ở đây, bắt
nạt bệnh nhân cũng chẳng phải cảm giác vui sướng gì.”
Được rồi, lý do này nghe có vẻ không vấn đề gì, cô bĩu
môi, trực tiếp đi vào cửa bệnh viện, còn Chân Lãng nhấn chân ga phóng đi.
Người lớn đang ở đây, không tranh đấu.
Đây là luật bất thành văn giữa bọn họ, thậm chí còn có
thể hữu hảo hơn cả thường ngày, lúc này bọn họ rất ăn ý, giống như lúc hãm hại
lẫn nhau, đều thuận tiện và tự nhiên vô cùng.
Khi vừa làm kiểm tra vừa đánh giá vô số khả năng, Cổ
Thược xác nhận Chân Lãng không thể ở phía sau hạ độc thủ với cô, vì vậy thừa
dịp chờ kết quả xét nghiệm lẻn vào phòng làm việc của Chân Lãng.
Chân Lãng không ở đây, hai phần ăn sáng trên bàn phát
ra mùi thơm trong veo hấp dẫn toàn bộ hồn phách của cô, túi đựng lại là của cửa
hàng nổi tiếng càng làm cô thèm nhỏ dãi.
Tuy cửa hàng này cách phòng trọ của cô không xa, nhưng
sáng sớm mỗi ngày đoàn người xếp hàng dài dằng dặc làm cho cô trời sinh tính
hiếu động chỉ có thể mỗi lần nhìn hàng người lại một lần than thở, hôm nay
không cần đợi mua bữa sáng, con mắt của cô phát sáng như bóng đèn một trăm
woat.
Cẩn thận mở túi đựng ra, một bát cháo, một bát canh
hầm thịt heo, cô không chút nghĩ ngợi, nâng bát canh lên trước uống một ngụm.
Không hổ danh là cửa hàng nổi tiếng, mùi canh thơm
nồng, thổi mấy cọng hành xanh trên mặt nước, dạ dày lập tức phát ra những tiếng
kêu to vui vẻ. Cổ Thược cầm chiếc muỗng nhỏ, ngồi trên ghế của Chân Lãng ăn đặc
biệt ngon miệng.
Khi Chân Lãng cầm báo cáo xét nghiệm của cô xuất hiện
ở cửa, người nào đó đã không có chút hình tượng ôm bụng nấc một cái.
Nhìn thấy Chân Lãng, cô nhảy dựng lên từ trên ghế, “Có
vấn đề gì không?”
“Cô ăn nhiều hải sản, uống nhiều rượu, còn có…” Chân
Lãng tấm tắc, “Ăn nhiều hoa q