XtGem Forum catalog
Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323655

Bình chọn: 10.00/10/365 lượt.

m ho sặc, không có nửa điểm thương cảm.

“Cậu có ý gì?” Cổ Thược cầm cốc nước trên bàn vội vàng

uống một hớp lớn, thông cổ họng, “Chuyện này chẳng có một chút xíu buồn cười nào

cả.”

“Cậu cũng biết?” Phương Thanh Quỳ nhặt một cái bánh

bao, tiếp tục công việc vừa nãy, “Chuyện này và chuyện cậu vừa dọa mình mức độ

như nhau.”

Người nào đó liếc một cái xem thường, “Ai nói, hành vi

của mình là bình thường, cậu nhập anh ta và tớ ở chung một chỗ mới là hành vi

không bình thường.”

Phương Thanh Quỳ giơ giơ bánh bao tròn tròn ngay trước

mắt Cổ Thược, thu hút ánh mắt phát sáng của người nào đó quay tròn theo, giọng

nói giống như thôi miên vang lên, “Nói đi, nói đi, vì sao muốn đi xem mắt, vì

sao muốn đi a…”

Cổ duỗi ra, cắn bánh bao nhỏ nhỏ vào trong miệng,

giọng nói thỏa mãn hàm hàm hồ hồ thở dài, “Ừ, ăn xong rồi nói, ăn xong rồi

nói.”

Một cái bánh bao lại sáng ngời bay bay trước mắt, “Nói

ngay bây giờ, nói ngay bây giờ…”

Cổ Thược nuốt nuốt nước miếng, “Được rồi, nói ngay bây

giờ, nói ngay bây giờ.”

Một chiếc xe cao cấp chậm rãi dừng lại trước cửa quán,

hai người đồng thời quay đầu, trong mắt phát tán ra nồng đậm hình tiền vàng,

ngừng đùa giỡn lẫn nhau.

Cô gái trang điểm tinh xảo ưu nhã xuống xe khi tài xế

mở rộng cửa, vẻ mặt mỉm cười hoàn mỹ chậm rãi đi tới Studio.

Phương Thanh Quỳ bỏ lại đôi đũa trong tay đứng lên,

thong dong tiêu sái tiến lên tiếp đón, mà Cổ Thược nhìn loại xe nhãn hiệu nổi

tiếng một chút, lại nhìn cô gái từ trên xuống dưới ngập trong hàng hiệu một

chút, tiếp tục cầm lấy đôi đũa Phương Thanh Quỳ bỏ lại, vùi đầu ăn.

“Xin chào, xin hỏi ngài tới đặt lịch hẹn hay đã chỉ

định nhiếp ảnh gia?” Chỉ cần liếc mắt một cái Phương Thanh Quỳ lập tức xác định

cô chưa từng thấy qua cô gái này, nhưng xuất phát từ lễ phép, trên người đối

phương còn long lanh phát sáng một đống hàng hiệu, cô quyết định khách khí thăm

hỏi một chút.

Ánh mắt cô gái quét ngang studio, dừng lại trên người

đang cúi đầu ăn đặc biệt nhiều, hoàn toàn xem nhẹ mấy câu hỏi của người bên

cạnh.

Phương Thanh Quỳ không tiếp tục nhiệt tình hỏi han,

dưới nụ cười tiềm ẩn ánh mắt nhạy cảm bắt được thái độ xoi mói và khinh thường

của đối phương, cô nhìn Cổ Thược, quyết định tiếp tục vui vẻ tận hưởng bữa sáng

của hai người.

“Chờ một chút.” Ngay lúc cô định bước đi, giọng nói

đắn đo của cô gái truyền tới, “Nơi này của cô có phải có một nhiếp ảnh gia tên

Cổ Thược hay không, không biết đang ở đâu?”

Phương Thanh Quỳ nhìn phía trước không xa, người kia

đang cầm bánh bao, thổi phù phù, sau đó hung hăng cắn một miếng, lộ ra vẻ mặt

thỏa mãn giống như không nghe thấy cái gì.

Vì vậy, cô cũng lựa chọn lờ cô ta đi, sau đó đi tới

bàn tiếp tân, cầm điện thoại trong tay cúi đầu nói chuyện, vẻ mặt như đang bận

rộn không rảnh để trả lời.

Cô gái đứng trong phòng khách, lại không có người đáp

lời, cũng không có ai bắt chuyện, ngượng ngập nhìn trước sau, khí thế ngạo mạn

nhưng khó xử.

Ăn bánh bao vẫn tiếp tục ăn bánh bao, gọi điện thoại

vẫn tiếp tục gọi điện thoại, sau khi cô đứng tại chỗ năm phút, rốt cục cũng

nhấc chân đi về phía Cổ Thược.

Cổ Thược thổi bánh bao trong nước canh, không nhìn

người trước mặt, đang chuẩn bị nhét vào trong miệng, bỗng nhiên cô gái duỗi ra

một tờ giấy trắng, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt cô.

Cô cắn bánh bao, ánh mắt quét qua…

Một, hai, ba, bốn, năm

Tổng cộng có năm số không, cái này làm cho Cổ Thược

ngừng động tác trong tay.

Cô không phải chưa từng thấy qua chi phiếu mười vạn

tệ, cũng không phải studio chưa từng nhận một vụ làm ăn cao giá thế này, một

chuyến chụp ngoại cảnh trọn gói cũng rất có thể lên đến con số này, còn chưa

nói đến những đồ vật mấy tiểu thư nhà giàu tặng cô, toàn là lễ vật cao cấp.

Cô chỉ không rõ người trước mắt này, không, đơn đặt

hàng này, không xếp theo thứ tự mà trực tiếp đưa tiền tới là có ý gì.

Cho nên, cô chỉ liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục đại

nghiệp ăn sáng của cô.

Cô gái kia thích ngồi thì ngồi, bánh bao lạnh thì sẽ

mất ngon.

Bánh bao đưa đến bên miệng, cô đang muốn thổi cho

nguội bớt, cô gái trước mặt cuối cùng cũng nói chuyện, “Nếu cậu rời khỏi Chân

Lãng, mười vạn tệ này sẽ là của cậu.”

Đôi mắt to chỉ nhìn chằm chằm bánh bao cuối cùng cũng

từ trên đôi đũa chuyển tới trên mặt của cô gái kia, Cổ Thược ăn đã ngang dạ

cuối cùng cũng phục hồi lại được năng lực suy nghĩ, cô cuối cùng cũng nhớ ra cô

gái có vẻ cao quý sang trọng này đã gặp qua ở đâu.

Lần trước trong quán cà phê ‘Tuyệt sắc’, khi cô và

Chân Lãng đang cấu véo lẫn nhau, ngồi đối diện hình như chính là cô gái này,

còn có một lần, khi cô đi tìm Chân Lãng, cô gái bị cô đẩy bẹp dí trên cửa hình

như cũng chính là cô ta.

“Chân Lãng là một bác sĩ có tiền đồ, ông nội tôi rất

coi trọng anh ấy, xí nghiệp Vương Thị cũng làm ăn trên phương diện y dược, nếu

anh ấy tới với tôi, tương lai sẽ bất

khả hạn lượng (không thể đo đếm, rất có tiền đồ),
nếu cậu

chịu rời khỏi anh ấy, mười vạn này sẽ là của cậu.”

Cổ Thược vẫn giơ đôi đũa, tròn mắt nhìn người trước

mắt, trong đầu chỉ cảm th