
u môi rất khiêu gợi, “Nhưng còn cậu, nếu chúng
ta có thể hợp phách như thế, cậu cùng Chân Lãng chẳng có lý do gì lại không
hợp, đúng không? Hơn nữa nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, sau này cậu
giật được tiền sinh hoạt phí hay gì đó, tớ còn có thể giúp cậu đếm tiền.”
“Cậu đếm còn ít sao?” Cổ Thược tức giận trừng mắt liếc
cô, “Chụp ngoại cảnh trọn gói cao cấp nhất, cậu đã hét giá đến mười vạn, xếp
hàng đợi cũng đã đến ba tháng sau, cậu còn giả nghèo giả khổ cái gì.”
“Là sao?” Phương Thanh Quỳ trêu trọc cuốn cuốn lọn tóc
xoăn, từ chối cho ý kiến, “Niềm vui cuộc sống là mỗi đêm có thể đếm không hết
tiền, huống chi trong số tiền tớ đếm còn có một phần của cậu, thật ra sống để
đếm tiền cũng mệt chết đi được.” (Thích
cái ý kiến này của chị TQ nhớ, sống để đếm tiền a, niềm vui cuộc sống a \^o^/)
Một tiếng xì khinh bỉ, “Chụp ảnh là tớ, đi ngoại cảnh
là tớ, dạy bọn họ làm động tác chính là tớ, tớ lại là tớ, cậu còn mệt?”
“A…” Phương Thanh Quỳ chợt nhớ tới cái gì, lắc lắc
vòng eo mảnh khảnh đi tới trước bàn, rút ra một tờ giấy hẹn, “Có người đặt cậu
nửa tháng sau chụp ngoại cảnh, cảnh sông thành F, khoảng trước bảy ngày, bàn
bạc tốt với người ta nha.”
“Tới địa ngục đi.” Cổ Thược rất không nể tình nói tục
một câu, “Tớ đã nói nửa tháng sau về nhà thăm lão ba.”
“Vậy thì hoãn lại vài ngày đi.” Phương Thanh Quỳ cười
phong tình, “Đơn đặt hàng này là hàng đầu, chỉ định rõ cậu, vì chen ngang mà
còn trả thêm hai vạn tệ, cho nên…”
“Cho nên cậu bán tớ đi chứ gì?” Cổ Thược hiểu rất rõ
phong cách của bạn tốt, đứng lên duỗi thắt lưng, “Đã biết, vậy một tháng sau
thả tớ đi, tớ muốn nghỉ ngơi một tuần.”
Gương mặt Phương Thanh Quỳ lập tức cười tươi như hoa
hướng dương, “Biết rồi, biết rồi, đi thôi đi thôi.”
Cổ Thược cũng không biết quen biết cô nàng này rốt
cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh, từ khi đi học, phần lớn cuộc sống ngoài nhiếp
ảnh thì chính là Teakwondo, các phương diện khác đều ngu ngốc như đứa nhỏ liều
mạng, vĩnh viễn không biết trên người mình có bao nhiêu tiền, vĩnh viễn lười đi
kiểm tra số dư trong tài khoản tiết kiệm là bao nhiêu, mà con bạn tốt này, thì
trời sinh có tính thích sưu tập.
Người khác sưu tập đồ cổ trân bảo, tem hiếm, chỉ có
Phương Thanh Quỳ trực tiếp thẳng thắn, sưu tập —— tiền.
Cô keo kiệt, nhưng không keo kiệt với chính mình, ăn
mặc trang điểm không thể có nửa điểm qua loa, Cô keo kiệt chính là mua thứ gì
phải trả giá thấp tới đất, bán cái gì phải tăng giá lên trời, không từ bất cứ
thủ đoạn nào, cho dù lãng phí cả giờ đồng hồ cho một thứ đồ bé tẹo, bởi vì đây
chính là gốc rễ vui sướng, suối nguồn vui vẻ của cô.
Mức độ nhạy cảm của cô đối với trang điểm lại càng
khủng khiếp, quỷ dạ xoa cũng có thể hóa thành tiên nữ, cộng thêm Cổ Thược nắm
bắt ống kính, “Hoa hướng dương màu vàng” có thể trong hai năm ngắn ngủi trở
thành studio nổi tiếng nhất cũng không phải vô lý.
Phương Thanh Quỳ quản lý, Cổ Thược bán kỹ thuật, hai
người phối hợp khăng khít. Thậm chí người nào đó còn trực tiếp vất luôn cả sổ
tiết kiệm cho Phương Thanh Quỳ, hàng tháng có một con số gửi đến là được, đến
liếc mắt kiểm tra một cái cũng lười, dù sao thiếu tí xíu gì Phương cô nương
cũng sẽ giật trở về cho cô.
Công việc chụp ảnh cũng không tính là quá mệt mỏi,
thỉnh thoảng thừa dịp người ta thay đổi trang phục còn có thể ăn gì đó rồi nghỉ
ngơi, trong một ngày tối đa cũng không chụp cho quá ba người.
Người nào đó làm việc xong uể oải nằm dài trên ghế,
“Thật đói bụng, có muốn ăn món hấp của quán đối diện không?”
“Tự mình đi mua.” Ngón tay Phương Thanh Quỳ gõ lách
cách trên máy tính cũng không ngẩng đầu lên.
“Đói, không muốn di chuyển!” Ánh mắt chùng xuống, toàn
thân hữu khí vô lực, “Không nói nữa, nếu không sẽ đói chết.”
Ánh mắt bay nhanh đến đồng hồ treo tường, Phương Thanh
Quỳ hừ một tiếng, “Ở đây đã không còn việc của cậu, cậu có thể tan tầm về nhà
rồi.”
“Không muốn về nhà.” Nói đến đây, giọng nói lại càng
thêm uể oải, “Rõ ràng là mẹ của tớ, vì sao lại giống mẹ của anh ta hơn?”
Cô bây giờ, có thể lê la lâu hơn một chút thì lê la,
chỗ kia là nhà Chân Lãng, cô không muốn về sớm như vậy để lại phải gặp mặt anh
ta.
“Vậy thì tiếp tục đói đi.” Không có nửa điểm thương
cảm, Phương Thanh Quỳ tiếp tục bắt tay vào việc, không thèm nghe cái giọng nói
suy yếu của người nào đó nữa.
Cái chuông trên cửa truyền đến mấy tiếng lanh lảnh,
Phương Thanh Quỳ chưa kịp ngẩng đầu đã phát ra tiếng nói chuyên nghiệp, “Kính
chào quý…”
Chữ khách còn chưa ra khỏi miệng, cô đã thu được dung
mạo của người kia vào trong mắt, dứt khoát dừng lại, thiếu chút nữa làm chính
mình bị sặc.
Cẩn thận nhìn lại một chút, xác nhận cái năng lực đã
nhìn thấy ai là không quên được của mình không nhìn lầm người đang đứng ở cửa,
lại dùng lực chớp mắt mấy cái rồi mới thử mở miệng, “Chân… Chân Lãng?”
Người ngoài cửa còn chưa nói gì, người nằm lệch trên
ghế đã tranh trước một bước, lẩm bẩm, “Đã nói với cậu, không có việc gì thì
đừng nhắc đến cái tên ấy trước mặt tớ, tớ đã thề nếu như tớ với anh ta có gì