
mờ
ám, tớ sẽ cả đời ngực phẳng. Huống chi, lấy đàn ông sinh lý bình thường là rất
quan trọng, tớ thật sự tội nghiệp cho lão bà tương lai của anh ta.” (*phụt*
anh uống nhiều canh thận rồi bạn CT ạ, tâm sinh lý anh đảm bảo bình thường, mà
còn hơn người nữa á)
Cậu cho là cậu đã hai mươi lăm tuổi, ngực còn có thể
lớn hơn? Về phần Chân Lãng nhỏ hay không, Cổ Thược cậu đã nhìn thấy lúc nào?
Thật đáng để tưởng tượng một phen.
Phương Thanh Quỳ nghiền ngẫm, nhìn Chân Lãng giả lả
cười, “Cái này, để tôi rót cho anh cốc nước.”
Chân Lãng vẻ mặt không đổi, bình tĩnh lắc đầu, “Cảm
ơn, không cần.”
Người nào đó úp mặt giả chết theo phản xạ ngẩng đầu
lên, đôi mắt vẫn mông lung như trước, “Vì sao tớ lại như nghe được giọng nói
cái tên kia, tớ nhất định là đói đến váng đầu rồi.”
Phương Thanh Quỳ xin lỗi cười gượng với Chân Lãng, “Cô
nàng đói bụng, phản ứng ngu ngốc.”
Vẻ mặt vẫn không đổi như trước, ánh mắt Chân Lãng thản
nhiên quét qua cái người đang nằm úp sấp như chó chết kia, “Tôi biết.”
“Huỵch!” Người vừa mới hữu khí vô lực mạnh mẽ nhảy dựng
lên như điện giật, đứng xa xa, ánh mắt phòng bị hung hăng rơi trên người Chân
Lãng, “Anh tới đây làm gì?”
“Cùng nhau về nhà.” Chân Lãng nở nụ cười, cảm giác
trầm ổn bao trùm không khí, nụ cười trong sáng trong mắt Cổ Thược lại tràn ngập
nồng đậm quỷ dị.
“Không!” Kiên quyết và thẳng thắn từ chối, Cổ Thược
cau mày, hất cằm.
“Dì Cổ nói vậy.” Bốn chữ ngắn gọn, đâm chọc vào khí
thế đang phình lên của người nào đó, lần thứ hai khôi phục lại trạng thái vô
lực.
“Tôi còn có việc…” Nghẹn ra một câu, không hề có sức
thuyết phục.
Nụ cười nhàn nhạt của Chân Lãng không thay đổi, “Vậy
tôi chờ cô là được.”
“Anh…” Bất luận cô nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ
tợn như thế nào, đáp lại cô đều là nụ cười tuấn mỹ sáng lạn.
Chân Lãng đi tới chỗ cô vừa mới ngồi thoải mái ngồi xuống,
ngón tay thon dài cầm lên một quyển sách, rộng lượng gật đầu với cô, “Còn có gì
phải làm, làm cho xong đi.”
“Tôi… phải…” Người nào đó vắt hết óc nỗ lực nghĩ ra
một lý do hợp lý, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ, “A, tôi hẹn người ta xem mắt.” (=.=!!!!
Hợp lý đấy, nhưng mà ngu dễ sợ)
Nếu lời nói vừa rồi là kiếm cớ, thì lúc này cô rốt
cuộc cũng nhớ được chuyện bị vùi trong trí nhớ mình là gì.
Ngón tay cào cào tóc, túm túm áo sơ mi nhăm nhúm, Cổ
Thược nhấc chân bước ra ngoài.
“Chờ một chút!” Mới ra cửa đã bị một giọng nói yểu
điệu giữ lại, Cổ Thược khó hiểu nhìn Phương Thanh Quỳ, thuận tay lau lau bên
miệng.
Không dính nước canh, không có thức ăn thừa, cũng
không có nước miếng, cậu ấy gọi cô lại làm gì?
Ngón tay kiên quyết chọc chọc trên quần áo đầy vết
nhăn của cô, “Cậu định mặc thế này đi xem mắt?”
Không đợi cô trả lời, mũi giày cao gót mảnh nhỏ đã đá
đá giày thể thao thoải mái của cô, “Cậu định đi đôi giày như thế này đi xem
mắt?”
Ánh mắt ghét bỏ dừng trên quần Jean của cô, “Cậu nhìn
xem, đen không ra đen, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị cái gì đấy chứ.”
“Làm gì?” Cổ Thược có chút phiền toái, “Không phải là
gặp mặt, không thành công thì bái bai sao.”
Thân thể mang theo mùi hương quyến rũ nghiên đến bên
tai cô, “Nếu không thành công, cậu sẽ bị Chân Lãng cười đúng không, cho nên
phải trang điểm thật đẹp, tranh thủ túm một con kim
quy, tức chết hắn.” (Đại khái là
zai đẹp nhiều tiền đi :D)
Túm được kim quy hay không chưa nói tới, nhưng việc
này đã bị Chân Lãng biết…
Cô liếc mắt nhìn người đang yên lặng ngồi trong góc,
anh dũng gật đầu, “Được, cậu lấy trang phục cho tớ!”
Trong Studio “Hoa hướng dương màu vàng” từ trước đến
nay luôn luôn dùng thái độ tốt nhất để phục vụ, thỉnh thoảng truyền ra từng
trận khóc thét thảm thiết.
“Oa, đau quá oa, không cần túm tóc tớ…”
“Ai nha, đừng có xé da mặt tớ…”
“Này, cậu bôi lên lông mi của tớ cái gì vậy…”
Chân Lãng cúi đầu lật quyển sách trên tay, hoàn toàn
không bị những thanh âm đáng sợ kia quấy rầy, mà người trong phòng hai tay nắm
cái bàn thật chặt, vẻ mặt tỏ vẻ rất chí khí xả thân, vẫn lay lắt chút hơi tàn
giãy dụa, “Cậu không cần bôi lông mi tớ thành chân ruồi, cậu không cần bôi má
tớ thành má người chết, cậu không cần bôi mắt tớ thành đen như mắt yêu quái…”
Vẻ mặt ưu nhã của Phương Thanh Quỳ trong tiếng khóc
thét của cô cuối cùng đã biến thành hung ác, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt
nhìn cô, “Kỹ thuật của tớ kém vậy sao? Còn rống thêm một tiếng nữa tớ sẽ bôi
cậu thành geisha Nhật Bản!”
Cổ Thược cuối cùng cũng không dám rống to lên nữa, chỉ
rì rầm tỏ vẻ bất mãn, tùy ý để phấn quét đến quét đi trên mặt, hoàn toàn không
tự nhiên, lại không dám mảy may cử động.
Cô ấy là một thùng thuốc nổ, Phương Thanh Quỳ nổi danh
tính tình tốt, nhưng tất cả nhân viên của “Hoa hướng dương màu vàng” đều biết,
Cổ đại nhiếp ảnh gia không sợ trời không sợ đất của bọn họ, một mình đối diện
với lão bản nương lại không dám khua môi múa mép trừng mắt, nguyên nhân trong
đó đến nay còn chưa rõ.
Phương Thanh Quỳ thoải mái ngâm nga hát, Cổ Thược
trước mặt là m