
iểu cũng dần dần hiểu được xã
hội không phải tốt đẹp như vậy, hắn đỏ hoe mắt nói: “Cha, ngươi khổ tâm
vì ta, ta đều biết, ta sẽ hảo hảo cố gắng.”
Thấy hắn không có ghi hận trong lòng, Ngưu Đại Đại lời nói ra đều nghẹn lại, thời nay con cái khó dạy, không ít nhà có tiền, cha mẹ chỉ cần hơi không đưa tiền, con
liền vừa đánh vừa chửi cha mẹ, Ngưu Tiểu Tiểu tuy rằng là vô tâm nhưng
ít nhất còn có giáo dục, không đối với việc lão làm có gì bất mãn.
“Tiểu Tiểu, ngươi biết được cha khổ tâm là tốt rồi, mấy ngày nay ta với dì ngươi đều ở trong này, ngươi có rảnh cứ tới đây.”
“Được, cha.”
Ngưu Đại Đại vào lại phòng bệnh, Ngưu Tiểu Tiểu mắt đỏ hoe lại rơi lệ nói:
“Ta mới nửa năm không gặp ba, thế nhưng còn có đệ đệ mới.”
“Ngươi là mừng? Hay là sầu?” Giản Chính Hạo nhẹ giọng hỏi.
Ngưu Tiểu Tiểu lớn tiếng nói: “Đương nhiên mừng, ta biết ta luôn chọc cha ta giận, chính là có đôi khi ta cũng rất không hiểu vì cái gì cha cáu ta,
từ nay có đệ đệ, ta chính là ca ca, càng phải cố gắng làm ca ca tốt.”
Giản Chính Hạo khẽ vuốt tóc hắn một chút, “Ngoan, đừng khóc.”
Ngưu Tiểu Tiểu đẩy tay y ra, “Đừng xem ta như ngu ngốc, ta mới không khóc.”
“Khóc đến lụt giống nhau còn nói không khóc.” Giản Chính Hạo nhẹ giọng nói.
Ngưu Tiểu Tiểu nước mắt lại như suối phun ra, tất cả đều là bởi vì gặp cha,
dì cùng tiểu đệ đệ mới sinh, cho nên rất mừng, hại hắn bật khóc, hơn nữa cha trong túi còn bao tiền đều cho hắn, lại còn ân cần khuyên nhủ, hắn
biết cha vẫn rất thương hắn, trong lòng hắn nhịn không nổi kích động,
cho nên lại khóc .
“Ra đây đi.”
Kéo hắn vào một góc, Giản
Chính Hạo đặt hắn tựa vào người mình khóc cho thỏa, Ngưu Tiểu Tiểu đem
nước mắt, nước mũi, nước miếng toàn bộ áp vào ngực áo đắt tiền của y,
khóc như cái trẻ lên ba.
“Tiểu Tiểu.”
“Chuyện gì?” Hắn khóc mười lăm phút sau, rốt cục cũng nín.
Giản Chính Hạo lần thứ hai vươn tay vuốt ve đầu tóc mềm mại của hắn, muốn
hắn cứ như vậy ngoan ngoãn rúc vào người y, mặc y động chạm cũng không
náo loạn.
“Chúng ta đi mua đồ chơi cho tiểu đệ đệ của ngươi được không?”
Ngưu Tiểu Tiểu hai mắt sáng lên, “Được lắm, mua đồ chơi cho đệ đệ chơi.”
Giản Chính Hạo lái xe chở hắn đi cửa hàng cho trẻ em, hắn nhìn giường, đồ
chơi cho trẻ, toàn bộ đều cảm thấy rất tuyệt, xém chút mua toàn bộ, Giản Chính Hạo nhắc hắn, “Ta nghĩ nhà ngươi hẳn là có giường trẻ rồi, mua
thứ khác đi.”
Ngưu Tiểu Tiểu gật đầu, cuối cùng hắn mua xe nôi,
để tiểu đệ đệ lớn hơn một chút, dì có thể đẩy đệ đệ đi ra ngoài chơi,
lại mua món đồ chơi nhỏ đáng yêu, còn có sách vải chuyên dụng cho trẻ
con, rồi mới mang theo chiến lợi phẩm về nhà.
“Muộn rồi, đến chỗ ta ngủ đi.”
Thật sự là quá muộn, bởi vì Ngưu Tiểu Tiểu ở cửa hàng bách hóa cho trẻ đi
vài lượt, thứ gì cũng thấy mê không buông tay, không biết nên mua cái
gì, chờ hai người mua xong thì đã sớm tới giờ đóng cửa, huống chi hôm
nay xảy ra nhiều chuyện, hắn cũng mệt mỏi.
“Hảo. . . . . . Được.”
Hắn ở trên xe, mỹ mãn ôm chiến lợi phẩm híp mắt, đầu gục sang bên ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn đã quên ân oán với Giản Chính Hạo.
Giản Chính Hạo dừng xe, thật cẩn thận lấy túi đồ mới mua trong tay hắn ra,
rồi ôm lấy hắn từ trên xe xuống, vào thang máy, thẳng một mạch đến tận
giường mềm mại êm ái, Ngưu Tiểu Tiểu vừa chạm xuống giường liền ngủ.
“Tiểu Tiểu, ngươi muốn tắm rửa không?”
“Không cần, ta muốn ngủ.”
Đại khái là thật mệt mỏi, Ngưu Tiểu Tiểu buông ra lời nói vô nghĩa, Giản
Chính Hạo tắm nhanh xong, quấn khăn tắm đi tới, mặc đồ ngủ rồi xốc chăn
lên, tiến vào giường, mặt đối mặt âu yếm ôm lấy Tiểu Tiểu cùng nhau ngủ.
“Nóng, nóng chết được, cút đi ngay!”
Đại khái là Giản Chính Hạo mới vừa tắm rửa, toàn thân nóng hừng hực, Ngưu
Tiểu Tiểu chán ghét đẩy y ra, Giản Chính Hạo cầm lấy điều khiển điều hòa hạ mấy độ liền, không bao lâu sau, Ngưu Tiểu Tiểu thấy lạnh liền tự
động co lại, áp vào ngực y ngủ say sưa.
Tiện chiêu này tuy cũ
nhưng Tiểu Tiểu ngủ say trong lòng ngực y là đủ rồi, y hôn môi Tiểu Tiểu một chút, Tiểu Tiểu hồn nhiên không biết, ngủ càng say, Giản Chính Hạo
trìu mến lại hôn rồi mới tắt đèn, chính mình cũng chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy có ấm lô ở bên, hắn ngáp thật to, nhịn không được hướng ấm lô kia dựa vào, tay sờ loạn.
Ấm lô vừa mềm dịu, lại rắn như sắt thép, sờ thật thích, cũng thực thoải mái.
Hơn nữa điểm tốt nhất của ấm lô là thơm thơm, không phải mùi nước hoa ghê
tởm trên phố mà là mùi thơm cơ thể mang theo nam tính, ngửi thấy khiến
kẻ khác cả người thư sướng.
Hắn thấy nóng, thoáng kéo ra cổ áo
sơmi của chính mình, hạ thân hắn cũng nóng, giống như có chút ngạnh lên, ấm lô kia cũng giống như xuân dược công hiệu, làm cho tiểu điểu của
Tiểu Tiểu hắn thấy cương cương.
Hắn vuốt ve ấm lô, bàn tay đặt
tại chỗ ngạnh ngạnh của ấm lô, hắn nghe được bên tai truyền đến một
tiếng thấp giọng, hắn mơ màng mở mắt, khuôn mặt tuấn tú của Giản Chính
Hạo gần ngay trước mắt.
“Tiểu Tiểu. . . . . .”
Mặt càng
dựa vào gần, sau đó hắn cảm giác được đầu lưỡi thuần thục mở đôi cánh
môi h