
c thét to: "Đừng chạm vào tôi." Đợi thích ứng được với ánh mặt trời thì mắt to mở ra, cảnh tượng kinh người trước mắt làm cho cô phát ra tiếng thét chói tai kinh thiên động địa.
"A a! ! ! ! !" Tiểu Anh vứt bỏ súng trong tay, che mắt kêu to: "Lưu manh! A! ! ! ! ! ! ! !"
Tiếng kêu với tần số cao chấn kinh màng nhĩ, Za¬ck nghiêng đầu, cau mày.
Hải Tặc ngoài cửa phòng nghe tiếng kêu lỗ mãng của cô gái liền đẩy cửa, lớn tiếng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, trưởng quan?"
Za¬ck nghiêm mặt buộc lệnh: "Chớ vào."
Hải Tặc sờ mũi một cái, ảo não lui ra ngoài, thầm cho là mình phá hư chuyện tốt của trưởng quan.
Za¬ck nhìn hai vết chân nhỏ giẫm bẩn loang lổ trên quần lót của mình liền ra lệnh: "Ra ngoài."
"Anh mặc quần áo vào trước!" Tiểu Anh che mắt nói.
"Cô dẫm lên quần lót của tôi rồi!"
Ách!
Lạc Tiểu Anh cắn môi dưới, chân nhỏ bất an di chuyển, tay che mắt tách ra
một khe nhỏ, chầm chập đi ra khỏi tủ treo quần áo, đứng ở một bên nói:
"Nếu như các anh bắt tôi tới nơi này là vì muốn, vậy thì thật sự bắt
nhầm người rồi, tôi không giàu có như những người trong địa lao, tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia nho nhỏ mà thôi, rất nghèo, từ trên thân tôi không có nửa xu. Còn nữa, còn có chính là, anh xem dáng dấp của tôi cũng
không xinh đẹp, vóc người cũng không tốt, vóc dáng lùn, tay chân ngắn
tũn, ngực nhỏ cái mông nhỏ, trái tim cũng nhỏ, tính khí cũng không được, cũng sẽ không thể ấm giường, hơn nữa dì cả của tôi cũng theo tôi đi ra, dì cả luôn đặc biệt theo thân tôi, vừa tới liền mười ngày nửa tháng,
cho nên Hải Tặc đại nhân xin anh thương xót, thả tôi đi đi, lưu lại tôi
cũng chỉ lãng phí lương thực, ô nhiễm không khí."
Hải Tặc đại nhân! Ấm giường! Dì cả!
Za¬ck nhướng mày, từ trong tủ quần áo lấy ra bộ quần áo sạch sẽ, từng cái
từng cái, thong thả ung dung mặc vào thân. "Cô cho rằng tôi gọi cô tới
nơi này để làm gì?"
"Không phải, chính là, cái đó sao!" Tiểu Anh thẹn thùng nói ra miệng.
"Cái nào?"
"Cái đó đó."
"Cái đó là cái nào?"
Tiểu Anh sắp bị ép điên rồi, bụm mặt lớn tiếng nói: "Chính anh rõ ràng!"
". . . . . ."
Sau khi âm thanh thật lưa thưa biến mất, Tiểu Anh dời tay đi, nháy nháy
mắt, đáng thương mà nhìn Za¬ck đã mặc xong quân trang, mắt to gian
giảo không bị khống chế len lén liếc bộ vị kinh khủng đó một cái, mặt
đỏ cúi đầu.
Sống 22 năm đây là lần đầu tiên xem cái bộ vị phái nam trưởng thành kia.
Tốt và xấu!
Za¬ck ôm cánh tay nhìn cô, nói: "Có phải cô hiểu lầm cái gì hay không, tôi
gọi cô tới đây là muốn hỏi những hình kia có phải là cô chụp hay không
mà thôi?"
Ách!
Thật đúng là hiểu lầm! Hiểu lầm mắc cỡ chết người. mặt của Tiểu Anh đỏ hơn, nghĩ đến hình, nghiêng đầu nghi vấn: "Máy chụp hình ở trong tay anh sao?" Mắt to tìm kiếm bốn phía,
phát hiện nó ở bên sofa gần lan can, phản ứng đầu tiên chính là giành.
Hành động theo trái tim, thân thể hướng máy chụp hình nhào tới, Za¬ck
nhanh hơn cô một bước, một ngón tay khơi máy chụp hình lên.
Tiểu Anh chụp hụt, nói: "Cẩn thận một chút, nó rất quý đấy!"
Za¬ck xem thường, "Bất luận một cái nào trong kim khố cũng đáng tiền hơn so với nó."
Tiểu Anh giải thích: "Mà cái gì tôi cũng chưa lấy."
"Đồng bọn của cô!"
"Anh ấy cũng vậy. Thật là cái gì cũng chưa lấy." Tiểu Anh lựa chọn bao che
cho BLACK, đáy lòng vô cùng lo lắng cùng mong đợi, BLACK mau lại đây cứu cô.
Za¬ck hiển nhiên không tin lời của cô..., từng bước từng bước ép về phía cô, "Nói thật."
Tiểu Anh liếc súng lục trên đất, trong lòng có tính toán, cô lui về phía sau nói: "Nói thật." Bỗng chốc nhanh chóng xoay người lại, nắm súng lục
trên mặt đất lên, nhắm ngay Za¬ck, giương cằm ra lệnh: "Đưa máy chụp
hình cho tôi."
Za¬ck không hoảng hốt không vội, nói: "Máy
chụp hình quan trọng hay là mạng quan trọng?" Nói, lấy khí thế sét đánh
không kịp bưng tai một tay túm được cổ tay Tiểu Anh, cậy mạnh khiến họng súng nhắm ngay đỉnh lều, trong tranh đoạt "Pằng" một tiếng, đạn bắn vào lều.
Cửa phòng lần nữa bị sức lực lớn đẩy ra, Hải Tặc thị vệ lớn tiếng nói: "Trưởng quan, đã xảy ra chuyện gì?"
Za¬ck nổi giận mà rống lên: "Tôi nói rồi, chớ vào."
Hải Tặc nhún nhún bả vai, cho là mình lần nữa phá hư chuyện tốt của trưởng
quan, vừa muốn lui ra ngoài, thân thể run lên, cổ cứng còng lại không
dám động một cái. . . . . .
Miệng hùm tê dại, cả một cánh tay cũng bị lực chấn động của súng lục dọa mềm nhũn. Lần đầu tiên nổ súng
nhưng cô bị hù dọa cùng hối hận, ngơ ngác không dám nhúc nhích. Za¬ck
lấy súng đi, cô phản ứng kịp nắm thật chặt không buông tay, sức mạnh đều ra tăng.
"Cô gái, không cần khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi."
Tiểu Anh tính toán buông tha phản kháng, mắt to thấy người xuất hiện sau
lưng Za¬ck thì khóe miệng nhếch lên, mắt khẽ cong, một bộ dáng vừa khóc
vừa cười. Za¬ck đã nhận ra điểm không thích hợp, đáng tiếc đã chậm quá,
lưỡi dao lạnh lẽo chống đỡ lên cần cổ của anh.
Một người đàn ông đi bộ không có thanh âm đứng ở sau lưng anh.
Tiểu Anh hấp tấp đoạt lấy máy chụp hình trong tay anh treo trên cổ của mình, đứng ở bên cạnh
BLACK, vui vẻ nói: "Tôi biết ngay là anh sẽ kh