
a sổ, chân trần nhảy xuống. Một
tay BLACK chống trên bệ cửa sổ nhảy vào theo, nữ đầu bếp đang bận rộn bị giật mình, cái xẻng trong tay rớt xuống.
BLACK thuận tay cầm hai cây lạp xưởng nhét vào túi quần, mang theo Tiểu Anh ở trong thành đấu đá lung tung.
"Ở chỗ này, bọn họ ở chỗ này!" Nữ đầu bếp có thân thể mập mạp lộ ra ngoài
cửa sổ hét lớn kêu bọn hải tặc. Truy binh trước sau vọt tới, số lượng
quá nhiều không thể thoát khỏi, BLACK tự mình dẫn dụ kẻ địch, nói với
Tiểu Anh tụ họp ở tầng chót.
Tiểu Anh bắt tay anh lại không
thả, lo lắng anh sẽ ném mình, lo lắng mình không thể đến được lầu chót.
BLACK nhìn ra sự lo lắng của cô. "Tôi sẽ dẫn cô rời khỏi nơi này." Đây
là bảo đảm tốt nhất anh có thể cho được.
Trong một gian phòng ở tầng chót của Tòa thành, Hải Tặc Tạp Uy hướng một người trưởng quan
trẻ tuổi chỉ với một cái quần cụt hồi báo tình huống. Za¬ck ngậm cây tăm như có điều suy nghĩ, phân phó nói: "Cẩn thận kiểm tra tư liệu mỗi
người trên du thuyền, không bỏ qua bất kỳ một khả năng nào, thông báo
người mua thay đổi thời gian địa điểm giao dịch, hai người kia thì tôi
muốn sống."
"Dạ, trưởng quan."
So với tiếng kêu
gào không ngừng ở bên ngoài, bên trong phòng yên tĩnh hơn rất nhiều,
Za¬ck giơ tay lên lấy máy chụp hình ra lật xem từng bức hình một, ánh
mắt tĩnh mịch ngừng ở tấm hình cuối cùng.
Trong hành lang,
Hải Tặc tiểu Đầu Mục với sắc mặt nặng nề mang theo ba thủ hạ lần lượt
tìm kiếm người xâm nhập ở từng gian phòng, một đạo bóng đen nhanh chóng
ôm cổ của một Hải Tặc kéo dài tới một bên.
Tiểu Đầu Mục cảm
giác sau lưng rất không thích hợp, quay đầu nhìn lại, ba thủ hạ chỉ còn
hai người, ba người nhất thời kinh hãi, đề cao cảnh giác quay về đường
cũ. Một trận gió lạnh xẹt qua, trong giây lát tiểu Đầu Mục quay đầu lại, phát hiện mất đi một thủ hạ.
Tình huống thế nào, bọn họ đang tính toán, người hay là quỷ.
Không khí quỷ dị, trong hành lang có chút âm u lạnh lẽo, sau cổ lạnh rờn rợn, tiểu Đầu Mục cùng tên thủ hạ còn sót lại, ánh mắt sợ hãi, chân run lẩy
bẩy, ghìm súng chạy trốn.
"CMN, đồ bỏ đi." Tiểu Đầu Mục la
mắng. Thần kinh bị làm cho như vậy nên anh càng không ngừng quay đầu lại nhìn, anh khiến bản thân thêm can đảm, hô: "Ra ngoài, tao biết rõ mày
đang ở nơi này!"
BLACK từ cửa sổ rộng mở trực tiếp nhảy vào,
hai chân dài đem anh gạt ngã, không đợi tiểu Đầu Mục hoàn toàn xoay
người lại lưỡi dao lạnh lẽo đã dán lên cổ của anh.
"Máy chụp hình ở nơi nào?" BLACK lạnh lẽo mở miệng.
Tiểu Đầu Mục hốt hoảng hỏi: "Máy chụp hình nào?"
"Từ cô gái kia lấy tới."
". . . . . ."
Lưỡi dao lõm vào trong thịt, phát ra tia máu.
Tiểu Đầu Mục nói: "Ở chỗ của Za¬ck."
"Za¬ck là ai ?"
"Quan chỉ huy cao nhất của nơi này."
"Đừng nói nhảm quá nhiều với tao." Lưỡi dao lại ép xuống một phần.
"Za¬ck ở trên lầu cao nhất, máy chụp hình bị anh ấy lấy đi."
BLACK dời lưỡi dao, tiểu Đầu Mục muốn giơ khuỷu tay phản kích, BLACK cầm đao chém anh ngất.
Tiểu Anh chân trần tránh Hải Tặc, chạy tới tầng cao nhất, đi thông cầu thang sân thượng truyền đến tiếng đối thoại của bọn hải tặc, Tiểu Anh xoay
người muốn chạy xuống lầu dưới, vừa nghĩ không đúng, dừng bước chân tiến vào một gian phòng ở lầu chót.
Bên trong phòng không có một bóng người, Tiểu Anh dựa vào cánh cửa, dồn dập thở dốc.
"Cốc cốc."
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa thiếu chút nữa đem cô hù dọa đoạn
khí, vội vàng đè thấp bước chân hướng trong phòng chạy vào, tay chân
lanh lẹ chui vào trong tủ quần áo lớn.
Tiếng nước chảy róc
rách trong phòng tắm, ánh mắt Za¬ck rét lạnh, tắt vòi nước, lau nước
trên mặt một cái, thong thả ung dung mặc áo choàng tắm vào, chân trần đi ra ngoài. Tâm tư cẩn thận của anh nghiễm nhiên phát giác có điều không
thích hợp, ánh mắt nhìn lướt qua tủ treo quần áo lớn khép chặt.
Mở cửa, Hải Tặc ngoài cửa nói: "Trưởng quan, trừ hai con tin nhảy vào
trong biển, những người khác đã bị bắt trở về toàn bộ, còn hai người
tiến vào trong kim khố vẫn còn đuổi bắt."
"Còn chưa có bắt
được? Việc nhỏ như vậy chẳng lẽ còn muốn tự tôi ra tay sao? Các người
đều là ma ăn à!" Zack sập cửa, cởi áo choàng tắm xuống hướng tủ treo
quần áo đi tới. . . . . . Tất cả đều là quần áo đàn ông treo trong tủ quần áo tối đen nhìn không thấy ánh sáng, trong không gian hô hấp đều xen lẫn hương cỏ xanh cùng tư vị
dương cương đan vào nhau, Tiểu Anh nín thở, nhịp tim theo tiếng bước
chân dần dần tiến tới gần càng nhảy càng nhanh, tay cầm súng run rẩy
không ngừng.
Tiếng bước chân gần tới thì dừng lại, Tiểu Anh
tựa hồ nghe thấy người đàn ông đứng ở trước tủ treo quần áo phát ra
tiếng thở dốc, thần kinh căng thẳng không dám lơi lỏng.
Một giây, hai giây, ba giây. . . . . .
Ầm! Ầm! Cạch. . . . . .
Thời gian trôi qua, tim đập loạn.
Đối phương không thấy có bất kỳ động tác gì, này quá giày vò rồi! Tiểu Anh
quyết định đánh đòn phủ đầu đá văng ra tủ treo quần áo xông ra, vì vậy
chân phải mới vừa nâng lên, cửa tủ treo quần áo liền bị người từ bên
ngoài chợt kéo ra.
Vô số ánh mặt trời xuyên thấu, Tiểu
Anh híp mắt giơ cao súng lụ