XtGem Forum catalog
Ôm Ấp Yêu Thương

Ôm Ấp Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324483

Bình chọn: 9.5.00/10/448 lượt.

như thật là như

vậy, bởi vì người đàn ông làm cho người ta lần đầu tiên nhìn thấy cảm

giác chính là kiên nghị, kiên cường, lạnh lẽo. Cả người anh giống như

một đám lửa xanh lam sẫm, lặng yên nở rộ, mỹ lệ lóa mắt mê người, ánh

sáng lạnh sâu kín, ánh mắt lạnh nhạt giống như đang cảnh cáo người, giữ

một khoảng cách, cẩn thận bị ngọn lửa làm phỏng.

Tiểu Anh thề cô

chưa từng thấy qua ánh mắt của người đàn ông trước mắt này mặt mày thâm

trầm mặt mũi lạnh lùng, chỉ là, chỉ là nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh

rất quen thuộc, rất quen thuộc, giống như đạo thánh BLACK.

Trong tầm mắt có chút xinh đẹp, ngọt ngào ưu nhã.

Giống như đóa hoa anh đào tươi mát động lòng người.

Làm người ta không phát hiện được kinh ngạc và lạnh lùng thoáng qua trong

con ngươi, đợi nhìn thấy miệng vết thương rõ ràng trên cổ cô gái thì

không vui tạo thành ở trong mắt.

Diện mạo một người có thể thay

đổi, nhưng ánh mắt anh khi nhìn người cùng bản thân tản ra khí thế chắc

sẽ không thay đổi, Lạc Tiểu Anh rất khẳng định người đàn ông trước mắt

này ấy chính là người cùng mình chạy trốn từ ổ cướp biển ra ngoài - đạo

thánh BLACK. Chợt hiểu vì sao Lý Khuynh Tâm nói câu kia —— không có cô

gái nào có thể ngăn cản được sức quyến rũ của BLACK.

Phong cách lạnh lẽo dụ người nhất.

Phong cách đàn ông hời hợt hơn nhiều so với bề ngoài.

"Anh là BLACK." Không có nghi vấn, Tiểu Anh rất khẳng định người đàn ông này chính là BLACK.

"Hạ Thiệu Nhiên." BLACK nói.

"Cái gì?"

"Tên của tôi."

"Nhiên? Thì ra là anh tên là Hạ Thiệu Nhiên! Mở miệng keo kiệt, mỉm cười keo

kiệt cũng không tính, thậm chí ngay cả tên cũng keo kiệt nói cho người

ta!" Tiểu Anh mếu máo lại nhịn không được mà lộ ra nụ cười, nghiêng

người để cho Hạ Thiệu Nhiên đi vào.

Hạ Thiệu Nhiên nhìn cái miệng nhỏ mềm mại của cô cong lên, không phản bác, vặn mở bình nhỏ trong tay, để mùi thơm xông ra.

"Đây là cái gì vậy?" Tiểu Anh mở miệng, một giây kế tiếp, cảm giác thấm lạnh sảng khoái trên cổ để cho cô nín bặt.

Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu, nhìn vết thương rõ ràng, thuốc mỡ lạnh dính trên

đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp. Cự ly gần như vậy, hơi thở phái nam mơ

hồ phun ở trên mặt Tiểu Anh, gò má mềm mại bất tri bất giác đỏ ửng. Cô

nhìn chăm chú vào mắt anh chuyên chú nghiêm túc, trái tim cuồng nhảy

loạn, đột nhiên rất sợ hãi.

Nói như thế nào, khi gặp được người

để cho trong lòng mình rung động thì trong lòng sẽ có con thỏ nhỏ nhảy

tưng tưng loạn lên, hiện giờ trong lòng Tiểu Anh cũng có ít nhất năm con thỏ nhỏ nhảy lên nhảy xuống, lộn mèo, nhào lăn, không yên.

"Tôi...tự tôi làm là được rồi." Tiểu Anh đỏ mặt cà lăm, Hạ Thiệu Nhiên nhìn ra cô quẫn bách, lui về phía sau một bước, thuốc mỡ giao vào trong tay cô

nói: "Chân."

"Ách!"

Anh nói chuyện luôn luôn đơn giản, Tiểu Anh tiêu hóa mấy giây mới phản ứng lại được, "Cám ơn anh."

Hạ Thiệu Nhiên không khách khí, hớn hở tiếp nhận câu cám ơn của cô, thân

thể cao lớn hướng trong phòng di động, ngồi xuống trên ghế sa lon, Tiểu

Anh rót chén nước trà cho anh, bóp xuống một chút thuốc mỡ màu hồng nhạt dính lên ngón tay sau đó học bộ dạng lúc trước của anh vẽ loạn ở vết

thương trên chân tuyết trắng.

Chân của cô lại sáng loáng, lại

nhỏ, mu bàn chân rõ ràng, nhìn một cái cũng biết là cô gái thích vận

động. Hạ Thiệu Nhiên không tự chủ được nhìn nhiều mấy lần.

Tiểu Anh vẽ loạn xong thuốc mỡ, rút ra mất tờ khăn giấy lau lau ngón tay, vặn chặt nắp bình đưa cho anh, "Trả lại anh, cám ơn."

"Cô giữ đi." Hạ Thiệu Nhiên nói.

"Ồ!" Cô còn tưởng rằng anh ngồi ở chỗ này là vì chờ lấy lại thuốc mỡ! Để

bình nhỏ xuống, Tiểu Anh gật đầu tựa như quyết định nói: "Tôi nghĩ, tôi

vẫn là về khách sạn đi, như vậy quấy rầy tiếp nữa, như thế không tốt

lắm."

"Khuynh Tâm nói gì với cô rồi sao?" Hạ Thiệu Nhiên hỏi.

"Không có, cô ấy không nói gì." Tiểu Anh cảm giác mình rất đần, người ta rõ

ràng đều đã nhìn thấy vết thương rồi, khẳng định đã phỏng đoán được cái

gì.

"Bây giờ đi về sẽ khiến cho cảnh sát hoài nghi, trong khoảng

thời gian này cô cứ an tâm lưu lại nơi này, chờ tình thế trở lại bình

thường sẽ tiễn cô về." Hạ Thiệu Nhiên đứng lên, bóng dáng mạnh mẽ rắn

rỏi di chuyển về hướng cạnh cửa.

Tiểu Anh rõ nếu bây giờ mình mà

trở về sẽ bị cảnh sát để mắt tới, tiếp theo sẽ dính líu Hạ Thiệu Nhiên

bại lộ thân phận chân thật, mặc dù không thích Lý Khuynh Tâm, vẫn quyết

định nhẫn nại lưu lại.

Mà Hạ Thiệu Nhiên nói ba chữ ‘tiễn cô về’

này khiến Tiểu Anh cảm giác không chỉ là rời khỏi Lý trạch, mà là rời

khỏi thế giới của anh, một thế giới thần thâu tràn đầy mới lạ kích

thích.

Lầu hai, bên trong phòng của Lý Khuynh Tâm truyền ra tiếng khiển trách, Thu Phi Phi từ gian phòng của Lạc Tiểu Anh ra ngoài cũng

không có giống như bà nói là đi vào phòng bếp, mà là đi tới gian phòng

của con gái kiêu căng ương ngạnh chất vấn việc đả thương người.

Lý Khuynh Tâm cũng không phủ nhận hành vi của mình, ngược lại nói năng

hùng hồn cho là mình giúp đỡ sư huynh dọn dẹp cô gái bụng dạ khó lường.

Thu Phi Phi phản bác cô: "Đứa bé kia có điểm nào giống người xấu? Có ph