
Phi Phi lại ấn Tiểu Anh ngồi xuống.
Tiểu Anh không biết làm
sao nhìn Thu Phi Phi trong gương với động tác êm ái chải đầu cho mình,
bộ dáng dịu dàng cùng bên khóe môi tràn ra nụ cười ấy là đẹp mắt. Nếu
quả thật có mẹ, cũng nên là mộ người mẹ dịu dàng xinh đẹp như thế này
nguyện ý chải đầu cho cô.
Chóp mũi Tiểu Anh ê ẩm.
"Đến
đây, xem ta lấy cho con đồ ăn gì nào." Là Ngô tẩu, bưng hai phần trà
bánh đi vào, cười híp mắt nói: "Một lát nữa thì ăn cơm, trước ăn lót dạ
cái đã."
Bánh Hoa Cúc, bánh lòng đỏ trứng, kiểu bánh ngọt Trung
Quốc cùng Hoa Trà(*), Hoa Trà bay ra mùi thơm càng ngửi càng đói, bụng
đói đã sớm kêu vang hai ngón tay Tiểu Anh cầm bánh lòng đỏ trứng đặt bên khóe miệng cắn một miệng lớn, cười nói: "Ăn ngon thật."
(*) Hoa Trà: trà ướp hoa
"Đừng quá tham ăn, coi chừng chốc nữa ăn cơm bụng lại no căng ăn không vô
nữa." Ngô tẩu nhắc nhở, bưng mâm trà nói: "Cô ăn trước, tôi đi mang sang cho Nhiên thiếu gia một ít." Ngô tẩu cười hì hì bỏ đi.
Tiểu Anh nghi ngờ, "Nhiên thiếu gia?"
"Chính là BLACK dẫn con trở về đó!" Thu Phi Phi nhận lấy một ít tóc quăn trên tay tiểu trợ thủ A Tuyết, vạch ra một hàng tóc.
Không ngờ làm kiểu tóc, không cần phải khoa trương như vậy chứ!
Một tay Tiểu Anh cầm điểm tâm đưa vào trong miệng, một tay lau chùi mảnh
vụn trên cằm, vừa ăn vừa hỏi: "BLACK là danh hiệu của anh ấy sao? Có
phải mỗi thần thâu đều có danh hiệu của mình hay không?"
"Ở trong giới trộm, mỗi người đều có danh hiệu của mình, dùng để bày tỏ thân
phận cấp bậc cùng bang phái." Thu Phi Phi cuốn lại cuốn, cúi đầu tặc tặc hỏi: "Con cảm thấy rất hứng thú với Nhiên nha!"
Lạc Tiểu Anh chột dạ nháy mắt giải thích: "Anh ấy là ân nhân cứu mạng của con thôi!"
"Ồ!" Thu Phi Phi nâng người lên, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Thật khó
tưởng tượng tình cảnh khối băng đó chung sống với tiểu cô nương hoạt bát như sẽ là dạng gì!"
Tiểu trợ thủ A Tuyết bên cạnh mím môi cười
không ngừng. Chỉ chốc lát sau Thu Phi Phi hiểu ra: "Vậy không phải chính là ta cùng Niệm sao! Đúng không, A Tuyết!"
Tiểu trợ thủ A Tuyết cười khúc khích, nói: "Tiên sinh nghiêm túc, phu nhân hoạt bát, tính tình vừa vặn bù trừ."
Thu Phi Phi bị A Tuyết làm cười không ngừng được, tổng kết lại mà nói:
"Người đàn ông ấy, biết ăn nói không phải là bản lãnh thật sự, yêu nhà
thương vợ con, nói được là làm được duy trì hiện thực mới phải bản lãnh. Tiểu Anh, sau này con tìm người đàn ông cũng đừng tìm cái loại miệng
đầy nói khoác kiêu ngạo khoe khoang, thực tế là người đàn ông ngu ngốc
vô dụng."
A Tuyết nghe xong thêm lửa: "Phu nhân, ngài liền trực
tiếp nói cho Lạc tiểu thư tìm người đàn ông trầm mặc nhưng có thể làm,
lại không trực tiếp nói, bảo Lạc tiểu thư chọn Nhiên thiếu gia chẳng
phải là tốt rồi sao!"
Hai tiểu nha đầu giúp đỡ dọn dẹp quần áo cười lên.
Tiểu Anh quẫn rồi, "Các người chớ giễu cợt người ta!"
Tóc thẳng biến thành ba gợn cuốn to, Thu Phi Phi đi vòng qua phía trước
Tiểu Anh, nâng cằm nhỏ miệng dính đầy mảnh vụn điểm tâm lên, ngón tay
nhẹ nhàng lau đi.
Khô ráo, xúc cảm ấm áp, khiến Tiểu Anh hơi mất
hồn, mắt to chớp, khoảng cách gần nhìn chăm chú vào Thu Phi Phi giống
như mẹ dịu dàng từ ái.
Nếu như có mẹ, cũng nên là người mẹ dịu
dàng mỹ lệ như thế, nguyện ý hóa trang cho cô. Không có cái loại tốt số
đó, Tiểu Anh âm thầm thở dài.
Thu Phi Phi trước khi kết hợp với
Lý Niệm từng là nhà trang điểm nổi tiếng, thích nhất là bôi bôi trét
trét ở trên mặt người khác, sau khi kết hôn cùng Lý Niệm vẫn ở nhà giúp
chồng dạy con, lại sinh con gái có tính cách giống con trai, tay nghề
không có chỗ phát huy, hôm nay có thể chạm vào người.
Vẽ lông mày đánh má, hai lần rồi ba lần hóa trang thật xinh đẹp. Tiểu Anh quả thật
không thể tin được, trong gương lông mày cong cong, lông mi thon dài,
mắt to, mặt má phấn như anh đào, môi đầy đặn mềm mại, đại mỹ nữ kia
chính là mình.
Thân thể nghiêng về phía trước gần sát gương cẩn
thận nhìn coi, cảm thán: Con vịt cũng có thể biến thành Thiên Nga Trắng! Quả nhiên, Phật muốn bìa cứng, người muốn trang điểm đẹp!
"Như thế nào, đủ xinh đẹp đi!" Giọng điệu Thu Phi Phi rất là hả hê hỏi.
"Con không thể tin được đó là con, dì Thu à, dì giỏi quá một đôi tay có thể biến mục nát thành thần kì."
"Nào có, là con có khuôn mặt tốt." Thu Phi Phi liếc mắt nhìn đồng hồ treo
trên tường, "Cũng sắp ăn cơm rồi, con nghỉ ngơi một hồi, ta phải đi
phòng bếp xem một chút."
"Dạ."
Thu Phi Phi mang theo ba tiểu nha đầu rời đi.
Được trang điểm xinh đẹp như vậy, Tiểu Anh nào có tâm tư gì nghỉ ngơi, soi
gương hết trái lại phải, uốn éo lắc lư bên trái bên phải, lại mở tủ treo quần áo ra ướm thử trên người quần áo xinh đẹp.
Càng cho rằng giàu nghèo chênh lệch.
"Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa ngắt lời cô.
Cửa phòng màu trắng được mở ra, hai người trong cửa ngoài cửa đồng thời sửng sốt. . . . . . Tiểu Anh cẩn thận
đánh giá người tới, mí mắt hẹp dài đơn độc, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên,
đường cong dưới cằm vuông vắn, môi mỏng mím chặt. Nghe nói người đàn ông có hình môi thế này thường lãnh khốc vô tình, giống