Polaroid
Ôm Ấp Yêu Thương

Ôm Ấp Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324673

Bình chọn: 9.5.00/10/467 lượt.

ng nói, nói: "BLACK, anh nhanh

trở lại lên, có người tới."

"Ken két" Tiếng vang mở cửa càng lúc

càng lớn, Tiểu Anh nghe được có người ở bên ngoài lẩm bẩm: "Cửa này thế

nào không dùng được rồi?"

Thời khắc nguy cơ, Hạ Thiệu Nhiên từ

ống thông gió thò đầu ra. "Anh trở lại, thật tốt quá." Tiểu Anh mừng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười giống như đóa hoa, từ trên bồn cầu nhảy xuống,

mở cái hộp bụng ra. Hạ Thiệu Nhiên từ miệng thông gió nhảy xuống, đem

tượng kim bỏ vào cái hộp bụng, vừa giúp cô kéo được rồi, vừa vễnh tai

nghe động tĩnh bên ngoài.

Ngoài cửa an tĩnh, cô gái mở cửa không ra giống như đi nha.

Tiểu Anh vung quần áo bà bầu dài rộng lên, Hạ Thiệu Nhiên đem cái hộp bụng

cố định ở trên người cô, bốn kí lô kim tượng cùng một chút công cụ đeo

vào trên người, lập tức cảm giác thân thể nặng nề không ít. Đợi cô để

làn váy xuống, sửa sang xong mình, Hạ Thiệu Nhiên lôi kéo cổ tay của cô

đi ra ngoài.

"Chờ một chút."

Tiểu Anh nhón chân lên, tay

nhỏ bé hướng đầu của anh mà đến, người cũng lại gần, càng đến càng gần.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mắt phóng đại, mắt to thoa mascara

nồng đậm cũng phóng đại theo, môi anh đào mềm mại cũng thế.

Ánh

mắt của cô gái lúc nào thì câu người, chính là hướng về phía mình nháy

mắt, thời điểm lông mi dày vô tội phóng điện kích động câu người.

Miệng của cô gái, môi lúc nào thì dụ người nhất, chính là hướng về phía mình

khẽ mở ra, có thể thấy được đầu lưỡi mơ hồ ướt át dụ người nhất.

Hạ Thiệu Nhiên nín thở, không hề chớp mắt nhìn cô.

Một mùi thơm thơm ngát tràn vào lỗ mũi, ngọt đạm đạm ngọt, không phải mùi nước hoa, là mùi kem dưỡng da tay, rất tốt.

Tay nhỏ bé trắng noãn khi từ đỉnh đầu anh lấy xuống một ít bụi, Hạ Thiệu

Nhiên liếc mắt nhìn bụi trong bàn tay nhỏ, tìm về lý trí, "Phải nhanh

rời đi này."

Ra khỏi khung làm việc (cubical), lỗ tai Hạ Thiệu

Nhiên dính vào trên cửa xác định không có ai, mới mở cửa, hai người lắc

mình đi ra ngoài. Mới vừa đóng cửa lại, khúc quanh của hành lang liền

truyền đến tiếng giày cao gót cùng giọng nói.

"Làm thế nào? Lại

có người đến." Tiểu Anh luống cuống tay chân, không biết nên trốn vào

toilet hay cùng người tới đầu đụng đi ra ngoài.

Khúc quanh, một

cô gái đi giày cao gót nói với Bảo An: "Cửa này tôi mở nửa ngày cũng

không có mở ra, có phải hư hay không? Ted của các người phục vụ quá

không chu đáo."

"Xin lỗi, nữ sĩ." Bảo An cầm chìa khóa thấy hai

người lén lút một nam một nữ vây quanh cạnh cửa, la lớn: "Này, hai người kia. . . . ." Hạ Thiệu Nhiên đem tay siết cửa quay đầu lại, tựa như thở phào nhẹ nhõm

nói: "Tới thật đúng lúc, toilet khóa kỹ giống như bị hư, anh tới xem một chút."

Tiểu Anh ôm bụng khổ mặt nhỏ đau khổ, kẹp chân, vừa khó nhịn vừa đáng thương hề hề nói: "Ông xã, người ta không nhịn được."

Âm thanh giày cao gót của cô gái bén nhọn, hướng về phía an ninh nói: "Xem đi, ngay cả bọn họ cũng nói khóa cửa hư." Bảo An bận rộn lo lắng chạy

tới mở cửa. Tiểu Anh níu lấy vạt áo Hạ Thiệu Nhiên, làm nũng, năn nỉ,

"Người ta thật không nhịn được."

"Đi toilet nam thôi." Cô gái đề nghị.

"Đúng, trước đi toilet nam sĩ đi!" Cùng khóa cửa so tài, Bảo An phụ họa nói.

Bất luận lúc nào phụ nữ có thai đều là lớn nhất.

Hạ Thiệu Nhiên mang theo Tiểu Anh hướng toilet nam sĩ đi tới, Bảo An cùng cô gái giày cao gót không đem lòng sinh nghi.

Hai người tiến vào toilet nam sĩ, Tiểu Anh cong khóe môi, vuốt ve bụng, cười híp mắt nói: "Tôi diễn tạm được?"

Hạ Thiệu Nhiên hồi tưởng mới vừa rồi cô níu lấy vạt áo của mình gọi ông

xã, nghĩ thầm, nếu sau này kết hôn với cô, nhất định sẽ là một người vợ

khéo léo hiểu chuyện, người đàn ông nào sẽ may mắn cưới được cô như thế

đây?

Người đàn ông nào?

Ngón giữa tay phải không tự chủ

giật giật, Hạ Thiệu Nhiên đối với cô gật đầu một cái. Tiểu Anh đã thành

thói quen với việc anh tiếc nói, má lúm đồng tiền hãm sâu, thật vui mừng lấy được khen ngợi không tiếng động của anh.

Làm bộ dễ dàng xong, hai người ra khỏi toilet, tiến vào trong hội trường.

Cách mười giờ còn có 5 phút, Hạ Thiệu Nhiên nghĩ tới đi thăm Tiểu Diệp Kim

Phật trước khi mang theo Tiểu Anh rời đi, ai ngờ bên triển lãm đột nhiên nói trước mở ra phòng triển lãm tượng Nữ thần Tiểu Diệp, hợp kim dầy

cộm nặng nề dâng lên từ cửa chính, Tiểu Anh cùng Hạ Thiệu Nhiên bị buộc

theo dòng người tuôn hướng mật thất triển lãm.

Cửa chính mật thất từ từ mở ra ở trước mắt mọi người, pho tượng nữ thần Tiểu Diệp lóe tia

sáng xuất hiện trong tầm mắt. Nếu như khoảng cách gần nhìn kỹ, sẽ liền

phát hiện hình ảnh xiêm áo vàng lá thô ráp lên Nữ thần, chạm rỗng ít,

hoa văn lộ.

Trước đó diễn luyện tốt như vậy, Tiểu Anh níu lấy cánh tay Hạ Thiệu Nhiên vẻ mặt khổ sở nói: "Ông xã, bụng của em đau."

Lời kịch mới vừa nói xong, tình trạng đột phát liền xảy ra.

"Pằng pằng pằng!"

Đột nhiên vang lên âm thanh tiếng súng đậy nắp từ chỗ Tiểu Anh, ngay sau đó người ở cửa đại sảnh hét ầm lên, ôm đầu ẩn núp chung quanh. Tội phạm

đánh gục an ninh xông vào mật thất, cảnh sát mặc thường phục lẫn trong

đám người rối rít móc súng nhắm ngay kẻ