Polaroid
Ôm Ấp Yêu Thương

Ôm Ấp Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324710

Bình chọn: 8.5.00/10/471 lượt.

nh cố ý ăn mặc một phen, quần dài mầu thêu hoa văn, tóc dài

buộc lại bằng hoa nhỏ màu xanh, trên cổ tay cũng là vòng tay cánh hoa

cùng màu, vác trên lưng ba lô màu sắc tươi, thanh xuân hoạt bát vừa đẹp.

Trang phục của Hạ Thiệu Nhiên đơn giản hơn nhiều so với cô, áo T shirt màu

xám cổ chữ V, quần tím, giày vải hưu nhàn. Giản lược, anh khuôn mẫu, hơi thở hấp dẫn.

Tiểu Anh dừng trước sạp khăn lụa, chọn lựa khăn lụa mình thích, Hạ Thiệu Nhiên đứng ở một bên, mắt lạnh quét qua hai người

cảnh sát mặc đồng phục lẫn trong đám người.

"Xinh đẹp không?" Tiểu Anh đem một cái khăn màu hồng phấn đưa tới trước mặt anh, hai người cảnh sát từ bên cạnh bọn họ đi qua.

Tiểu Anh bỗng chốc để khăn lụa xuống, ý niệm đầu tiên chính là né tránh cảnh sát, Hạ Thiệu Nhiên mặt không chút thay đổi, nhận lấy khăn lụa treo

trên cổ cô, lấy ví tiền ra trả tiền, nhấc chân đi.

Tiểu Anh nhìn

mình trong gương mang theo khăn vuông màu hồng, nhếch miệng cười khúc

khích, đem hai bên khăn vuông vấn thành nơ con bướm xinh đẹp, lắc đầu

nhỏ đuổi theo Hạ Thiệu Nhiên. "Hắc! Là tặng cho tôi."

". . . . . ."

"Ha ha! Tôi thích!" Tiểu Anh đi ở phía trước, tay nhỏ bé loay hoay một góc

khăn vuông, quay đầu lại hỏi Hạ Thiệu Nhiên: "Nhìn thấy cảnh sát liền

muốn chạy, anh nói xem đây có không là có tật giật mình hay không! Anh

có loại cảm giác này không?"

Loại chợ phiên náo nhiệt này cũng

không có một chút lực hút với Hạ Thiệu Nhiên, tay anh đặt trong túi

quần, mắt nhìn thẳng phía trước, mặt không thay đổi khạc ra hai chữ:

"Không có"

Tiểu Anh lại gần, trêu ghẹo nói: "Có phải trộm đồ quá nhiều, hai dây thần kinh khẩn trương cùng sợ đã chết lặng hay không."

Hạ Thiệu Nhiên nhìn thẳng phía trước, tròng mắt sắc bén nửa hí.

Tiểu Anh theo ánh mắt của anh nhìn lại, thấy một vị trẻ tuổi móc túi đem bàn tay vào túi ông lão lấy ví tiền ra.

"Ăn trộm!" Tiểu Anh mới nói ra miệng, Hạ Thiệu Nhiên đã đứng ở sau lưng tên trộm nắm cổ tay của hắn, ăn trộm quay đầu lại nhìn chằm chằm, đợi đến

khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén như đao thì không dám có động tác.

Hạ Thiệu Nhiên chuẩn tắc bắt lại ví tiền, hất tay tên trộm ta, mặt tên

trộm hậm hực, đi ra một khoảng cách, quay đầu lại hung tợn trừng mắt

liếc anh một cái, chui vào đám người bóng dáng biến mất.

Ví tiền

đè ở chỗ cổ tay, Hạ Thiệu Nhiên đi về phía trước, đuổi theo ông lão lướt qua nhau, trong nháy mắt đem ví tiền thả lại vào túi ông lão.

Tiểu Anh bước nhanh đuổi theo, mặt mày cong cong cười nhìn anh: "Tôi hiểu rõ vì sao anh nhìn thấy cảnh sát lại không khẩn trương, hiệp trộm (trộm có nghĩa khí)! Ha ha!"

Hiệp trộm?

Hạ Thiệu Nhiên không ghét cái từ này, đáng tiếc, anh không phải.

Phía trước khua chiêng gõ trống rất náo nhiệt, tất cả người phía sau đều

hướng nơi phát ra âm thanh vọt tới, xô xô đẩy đẩy ở bên trong, Tiểu Anh

cùng Hạ Thiệu Nhiên bị tách ra. Tiểu Anh nhảy dựng lên hướng Hạ Thiệu

Nhiên khoát tay, kêu: "Chúng ta hội hợp ở trước mặt." Cô chỉ chỉ gian

hàng bán kẹo phía trước. Hạ Thiệu Nhiên người cao ngựa lớn tách đám

người ra hướng về phía cô chỉ đi tới.

"Ai! Đừng chen lấn!" Tiểu

Anh bị bầy người mang đi, Hạ Thiệu Nhiên chờ ở gian hàng kẹo phía trước

tách đám người ra đi tìm cô, Tiểu Anh xông ra khỏi đám vây chạy đến quán kẹo đã không nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên, gấp đến độ cô vươn thân cổ nhảy

dựng lên tìm kiếm ở trong đám người.

Bỗng dưng, bả vai bị người vỗ một cái.

Là Hạ Thiệu Nhiên, Tiểu Anh nghĩ thầm, quay đầu lại, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Hải Tặc đại nhân!

Không phải Hạ Thiệu Nhiên, là Hải Tặc đại nhân cùng đồng bọn của anh bắt cóc trên Phi Thuyền Nguyệt Thần.

Hỏng bét!

Tiểu Anh kinh hãi, thái độ cũng rất bình tĩnh, nhếch miệng nặn ra nụ cười,

giả bộ ngu tới mượn đề tài để nói chuyện: "Tiên sinh, ngài có thấy một

vị đàn ông vóc dáng cao như vầy hay không." Tay nhỏ bé tùy tiện so sánh, tự hỏi tự đáp: "Không thấy sao? Haizz!" Làm bộ thất vọng xoay người đi

bên kia tìm.

Bước chân thế nào cũng không chuyển được.

Za¬ck chỉ kéo túi đeo lưng của cô, bộ mặt Tiểu Anh bất đắc dĩ, xoay người

lại, Za¬ck buông tay, Tiểu Anh đột nhiên kêu lên: "Bất lịch sự! Cứu

mạng!"

Nghe tiếng gào thét đám người đưa mắt nhắm ngay Za¬ck cùng Tạp Uy, Tiểu Anh chỉ vào Za¬ck đáng thương giả khóc, đối với du khách

nói: "Anh ta muốn vô lễ với tôi."

Hô xong nhanh chân mà bỏ chạy.

Du khách chỉ chỉ trỏ trỏ đối với Za¬ck cùng Tạp Uy, có mấy thanh niên

chính nghĩa muốn tiến lên bắt hai tên lưu manh này hung hăng dạy dỗ một

trận, bị Tạp Uy đẩy tới. Za¬ck đẩy chướng ngại trước mắt ra, đuổi theo

Tiểu Anh.

Tiểu Anh chạy thục mạng về phía trước, tìm kiếm chỗ bí

mật có thể núp, thân thể nhỏ bé chạy chạy, chui vào phía dưới một gian

hàng bán đồ sứ. Bác gái bán hàng sững sờ, Tiểu Anh chắp tay trước ngực

nháy mắt ra hiệu, bác gái buôn bán khôi phục thường sắc bình thường.

Tiểu Anh núp ở phía dưới gian hàng, ngón trỏ vén rèm vải lên một khe hở nho

nhỏ, rình coi tình huống bên ngoài, hai cặp giày da ở trước gian hàng

nhanh chóng di chuyển qua.

Bác gái bán đồ sứ đưa cổ nhìn hai người đàn ông chạy xa