
h lý thu thập.
Cầu nguyện Thượng Đế còn không bằng cầu nguyện mình.
Sáng sớm, ánh nắng ôn hòa sáng rỡ.
Tiểu Anh xách va li hành lý, hỏa tốc chạy tới phi trường, hỏi thăm nhân viên phi trường trong danh sách chuyến bay đi nước M có phải có vị tiên sinh tên là Nam Triết hay không. Nhân viên làm việc ở phi trường dĩ nhiên sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin hành khách, Tiểu Anh đáng thương nói
với phi trường tiểu thư: "Nam Triết là bạn trai tôi, tuần sau chúng ta
sẽ kết hôn, tối qua chúng tôi bởi vì chuyện hôn lễ mà xảy ra tranh chấp, tôi cáu kỉnh nói muốn chia tay với anh ấy, thật ra thì tôi không muốn
cùng anh tách ra, tôi yêu anh ấy. . . . . ." Tiểu Anh sợ diễn không
giống, hung hăng bấm trên bắp đùi một cái, cảm giác đau bức ra hai giọt
lệ , "Van cầu cô, giúp tôi xem một chút, tôi muốn cùng nhau trở về cùng
anh ấy, nói xin lỗi với anh ấy, không phải vậy. . . . . . hu hu. . . . . ."
Nhìn cô khóc đáng thương như vậy, nhân viên làm việc ở phi
trường lộ vẻ khó xử, cảm thấy thành toàn người khác là chuyện tốt, không tính là làm trái với nguyên tắc. Tiểu Anh liếc nhân viên làm việc đã
bắt đầu dao động, gia tăng tiếng khóc: "Hu hu, mất đi người đàn ông tốt
như vậy, tôi sẽ không sống nổi." Tiểu Anh bắt đầu khóc lớn, hấp dẫn sự
chú ý của hành khách.
Nhân viên làm việc sợ ảnh hưởng, vỗ bả vai của cô an ủi, "Được rồi, đừng khóc, tôi giúp cô i xem một chút là được."
Tiểu Anh nức nở, "Cám ơn."
Nhân viên làm việc lập tức điều tra tài liệu, "Có tiên sinh Nam Triết, hiện đang chờ trong khoang."
Tiểu Anh lập tức biến sắc mặt, cả người hưng phấn. "Tôi cũng mua vé máy bay khoang hạng nhất." Vẫn rất tiết kiệm, mặc dù cô cũng sẽ đau lòng tiền
vé máy bay khoang hạng nhất, nhưng vì có thể đuổi kịp Hạ Thiệu Nhiên,
cái gì đều không trông nom không để ý.
Phi trường nhân viên làm việc nói: "Xin lỗi, tiểu thư, toàn bộ vé khoang hạng nhất đã bán hết rồi."
"Cái gì?" Tiểu Anh như bị đánh.
"Chỉ còn khoang phổ thông."
"Vậy cũng được!"
Sắp đến thời gian lên máy bay, Tiểu Anh sớm núp kỹ nhìn Hạ Thiệu Nhiên đeo
kính mát một thân đồ thường hưu nhàn, xách va li hành lý từ cửa chính
phi trường đi tới, nhìn bước chân ưu nhã giống như dậm vào quả tim của
cô, để cho cả người cô vừa kích động vừa hưng phấn.
Tiểu Anh là
người cuối cùng lên máy bay, giơ ba lô nhỏ không có kinh tế mà đi chiếm
giữ khoang hạng nhất, khoang hạng nhất cũng không phải là ai cũng có thể đi vào, nữ tiếp viên hàng không ngăn cô lại. Tiểu Anh nước mũi một đống lệ, đem lời nói dối trước đó còn nói một lần, nói cảm động nữ tiếp viên hàng không, giúp cô tới ngồi cạnh Nam Triết tiên sinh, sau đó, Tiểu Anh nhẹ nhõm đạt được cơ hội ngồi bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên.
Khi cô
gái trước mặt tươi cười xuất hiện bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên thì làm anh
kinh ngạc, cái khăn được gấp chỉnh tề bị gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, dấu ra phía sau, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn cô.
"Cho anh kinh hỉ! Ha ha!" Tiểu Anh giơ ba lô nhỏ của mình lên ngồi vào vị trí
bên trong, Hạ Thiệu Nhiên lắc đầu, không thể tin cong khóe miệng lên.
"Biết không, anh cười lên nhìn đặc biệt tốt." Tiểu Anh nghiêng đầu ngây ngốc nói.
Hạ Thiệu Nhiên khôi phục mặt băng: "Nịt chặt dây an toàn."
"Ừ."
Máy bay chậm rãi bay lên bầu trời, nhìn tòa nhà phía dưới càng ngày càng
nhỏ, Tiểu Anh nói: "Lần này tới Thanh Mai chuyện may mắn nhất chính là
gặp được anh."
Hạ Thiệu Nhiên ngước mắt nhìn cô gái luôn có thể nói ra lời làm cho động lòng người, ánh mắt sáng quắc.
"Anh là ân nhân cứu mạng của tôi." Tiểu Anh cười hì hì bổ sung: "Đi cùng với anh tôi đặc biệt vui vẻ." Cô lại gần anh nhỏ giọng nói: "Tôi có thể gia nhập tổ chức của anh không."
Hạ Thiệu Nhiên liền từ chối: "Không được."
"Đừng nghiêm túc như vậy, tôi đùa giỡn với anh thôi." Tiểu Anh dựa vào thành
ghế nói: "Tôi thích nhất là chụp ảnh. Haizz! Lần này tới Thanh Mai rất
nhiều nơi cũng không đi, hình chụp được vài bức, may mà năm ngoái tới
quay rất nhiều, nếu không thì không có cách nào giao cho tòa soạn." Cô
cúi đầu kéo túi đeo lưng ra, lấy máy tính bảng ra, nói: "Bên trong có
hình năm ngoái chụp, muốn xem không?"
Tiểu Anh hả hê mang những
tác phẩm kia ra biểu diễn cho Hạ Thiệu Nhiên. Cô chụp hình xác thực rất
đẹp, luôn có thể làm cho người ta hơi động lòng.
"Tấm này là đại
học Thanh Mai, năm ngoái tôi cưỡi xe đạp đi thăm." Tiểu Anh chỉ vào
trong tấm ảnh cổ cô gái mang theo vòng kim loại nói: "Đây là tộc cổ, còn có Đại Phật tháp tự."
Hạ Thiệu Nhiên nghiêng người tới, hai
người cách nhau rất gần, đầu cơ hồ đụng vào nhau, Tiểu Anh từ trên tấm
hình dời đi tầm mắt nhắm ngay anh, vẻ mặt chuyên chú.
Không khí
có chút vô cùng mập mờ, Hạ Thiệu Nhiên giương mắt, chống lại một đôi con ngươi sáng chói sáng trong, hai người đồng thời bị hấp dẫn lẫn nhau,
không hề chớp mắt chăm chú nhìn đối phương.
Một lát sau, mắt Hạ
Thiệu Nhiên khép hờ, Tiểu Anh nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác, vội
vàng lên tiếng đánh vỡ không khí lúng túng. "Anh xem tấm hình này, là
phong cảnh một quán cà phê bình thường đẹp nhất trấn, ngày đó mưa rất
lớn,