XtGem Forum catalog
Ôm Ấp Yêu Thương

Ôm Ấp Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324884

Bình chọn: 7.00/10/488 lượt.


". . . . . ."

Trả lời hắn là quả đấm nện ở xương sườn.

Người đàn ông phát ra tiếng khó chịu, tay run run từ trong ngực lấy vũ khí ra nhắm ngay Hạ Thiệu Nhiên.

Hạ Thiệu Nhiên né tránh đánh lén, âm thanh súng bắn giảm ở ôm gối trên ghế sa lon, mấy đám lông vũ vụn vặt mềm từ trong lỗ thủng bay ra ngoài.

Hạ Thiệu Nhiên đá bay vũ khí trong tay người đàn ông, súng lục rơi xuống

đất phát ra tiếng vang, lúc này Tiểu Anh thật sự nghe được rõ ràng.

Vừa dừng vòi nước lại, liền nghe một tiếng vang "Bốp" thật lớn, Tiểu Anh bị sợ rung động đến can, bất tri bất giác quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nằm

trên mặt đất trước cửa phòng tắm, một người mặc đồng phục phục vụ khách

sạn đè ở trên ván cửa, mà Hạ Thiệu Nhiên đứng thẳng tăm tắp, một cái

chân giẫm ở trên lưng của người đàn ông, ánh mắt đăm đăm nhìn cô.

"A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Tiếng thét chói tai với tần số cao nhất hận không thể đem vách tường phòng tắm chấn run rẩy.

Tiểu Anh vội vàng xoay người sang chỗ khác, hoa anh đào trước ngực cùng vai

trần rõ ràng chiếu vào trong con ngươi Hạ Thiệu Nhiên.

Bị giày da dẫm lên không thể động đậy, người đàn ông giùng giằng ngẩng đầu, mắt

còn chưa có nhắm ngay người phía trước, Hạ Thiệu Nhiên nhẹ buông tay,

laptop rơi xuống, nện ở đỉnh đầu người đàn ông, che tầm mắt của hắn ta.

Tiểu Anh đã quấn kỹ khăn tắm che ngực, đỏ mặt hỏi: "Có thể nói cho tôi

biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Khăn tắm cũng khá lớn, bộ vị

trọng điểm toàn bộ đượ che kín, nhưng Thiệu Nhiên như cũ cảm thấy quá

mức bại lộ, cởi áo khoác xuống choàng ở trên người cô, cầm laptop dưới

chân rơi trên đỉnh đầu người đàn ông lên, hung hăng quạt hắn ta hạ

xuống, lôi kéo Tiểu Anh đi ra ngoài.

Trong lòng Tiểu Anh lo sợ, siết chặt áo khoác kiểu nam rộng rãi hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Trước đừng để ý tới nhiều như vậy, dùng tốc độ nhanh nhất đem gì đó của cô

thu thập xong rồi đi theo tôi." Hạ Thiệu Nhiên buông cô ra, từ trong

ngăn tủ lấy ra va li hành lý, laptop đặt ở trong va li, bắt đầu giúp cô

thu dọn đồ đạc.

Tiểu Anh không biết làm sao, không nhúc nhích đứng đó.

Hạ Thiệu Nhiên dừng lại, lớn tiếng quát cô: "Cô muốn chết ở nơi này sao?"

Tiểu Anh phát bực, lung tung nhét đồ vào trong va li, sau đó lại luống cuống tay chân với y phục trên thân, Hạ Thiệu Nhiên chuyển qua bên cửa sổ,

nghiêng người nhìn tình hình phía dưới. Đèn đường ảm đạm, người đàn ông

mặc áo khoác màu đen từ trên xe taxi xuống, ánh mắt quét qua bốn phía,

sau đó giương mắt nhìn lên. Hạ Thiệu Nhiên vừa xoay người lại, vẻ mặt

lạnh lùng nói: "Chớ thu thập, đi thôi."

Mới vừa cài xong nút áo

lót Tiểu Anh bị cưỡng ép mang đi, Hạ Thiệu Nhiên một tay lôi kéo cô, một tay lôi kéo va li hành lý, Tiểu Anh dùng một cái tay mặc vào áo khoác

vừa dài vừa lớn của anh.

Hai người ra cửa, chạy thẳng tới thang

máy, vẻ mặt Hạ Thiệu Nhiên nghiêm túc, ấn khóa thang máy. Thang máy chậm chạp nhảy lên, Hạ Thiệu Nhiên vừa nhìn thời gian không đủ dùng, lôi kéo Tiểu Anh hướng trong cầu thang đi tới, vừa đi chưa được mấy bước, thang máy vang lên.

"Đinh"

Tín hiệu nguy hiểm!

Hạ Thiệu

Nhiên quả quyết đá ngã va li hành lý vào bình hoa lớn phía sau hành

lang, lá cây rộng lớn chặn lại va li hành lý. Anh đem Tiểu Anh chống đỡ

trên cửa phòng khách đối diện, thân thể đè ép cô, giả bộ dáng vẻ thân

thiết. Người đàn ông áo đen không nhanh không chậm mà từ thang máy đi

ra, đứng lại, hướng phương hướng của bọn anh liếc mắt nhìn, từ trong túi áo móc ra bình xịt khoang miệng, “phịt phịt” phun lên.

Mặt Hạ

Thiệu Nhiên cơ hồ dính vào trên mặt Tiểu Anh, toàn bộ hơi thở hai người

giao hội ở chung một chỗ, không phải là hương hoa anh đào của cô, chính

là mùi đàn ông lẫm liệt của anh. Tiểu Anh khẩn trương ngực phập phồng,

thở hổn hển, áo lót ngực màu trắng thoáng ẩn thoáng hiện ở trước mắt Hạ

Thiệu Nhiên, làm hại hô hấp của anh cũng nồng đậm.

Hạ Thiệu Nhiên một tay sờ về phía khóa cửa, một tay nhéo eo của cô, "Ừm!" Tiếng rên

đau đớn phát ta, thật là mất hồn, cực kỳ giống âm thanh nam nữ phải cùng nhau thì mới phát ra. "Rắc rắc" mở được cửa rồi, Hạ Thiệu Nhiên đẩy

Tiểu Anh vào cửa, sau một tiếng mất hồn, cửa phòng mới bị đạp.

Bước qua cửa, hai người nhanh chóng tách ra, Tiểu Anh xoa ngang lưng bị bấm

đau, từ trong mắt mèo Hạ Thiệu Nhiên nhìn người đàn ông áo đen tiến vào

gian phòng kia của Tiểu Anh, một lát sau vẻ mặt tức giận đi ra, tức giận đè xuống khóa thang máy trước mặt, không kịp đợi mở đã chạy hướng cầu

thang.

Hạ Thiệu Nhiên xoay người tựa vào trên ván cửa, ánh mắt

nhìn thẳng Tiểu Anh mặc áo khoác của anh. Áo khoác to lớn làm cả người

cô có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn, vạt áo vừa lúc che kín bắp đùi, che kín

phiến da dụ người nhất.

Tiểu Anh xoa hông thấy đau: "Chuyện chúng ta trộm kim tượng bị bại lộ sao? Hai người này là cảnh sát phải không?"

"Tôi sẽ nói cho cô biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hiện tại, cái gì cũng đừng hỏi, đi theo tôi."

Hai người từ phòng khách ra ngoài, Hạ Thiệu Nhiên lấy va li hành lý giấu ở

phía sau bình hoa, xuống lầu, sau khi lên xe, mới nói: "Đó là tấm hình

khai ra sá