
uynh Tâm ăn no để đũa xuống, đi ra ngoài, "Cô trả tiền."
"A!" Khăn giấy lau miệng, Tiểu Anh bất mãn nói lầm bầm: "Đến địa bàn của cô
cũng không cố gắng hết sức làm người chủ nhà tận tình, còn để tôi mời
khách."
Lấy tiền mặt trong ví tiền ra trả, Tiểu Anh nâng hành lý
cầm áo khoác ngoài ra cửa, Lý Khuynh Tâm ngoài cửa đã chặn chiếc xe
taxi. Ngồi lên xe taxi, Tiểu Anh hỏi: "Hiện tại chúng ta phải đi đâu à?"
"Nhà tôi!"
Người có tiền đều thích xây nhà ở vùng ngoại ô, phong cảnh xinh đẹp vả lại
cũng an tĩnh, nhà Lý Khuynh Tâm cũng giống vậy, tráng lệ giống như cung điện lớn, tọa lạc tại địa phương non sông tươi đẹp nhất T thị. Xe dừng
lại trước cửa, quản gia Khang Ni vừa nhìn thấy cô, hấp tấp niềm nở chạy
tới chào hỏi: "Phu nhân, ngài trở lại."
Vừa nghe hai chữ phu
nhân, Lý Khuynh Tâm xù lông tại chỗ, cau mày nói: "Tôi đã nói với ông
bao nhiêu lần, không được gọi tôi là phu nhân, thật giống như tôi là chủ nhân của ông vậy, rất già."
"Đúng, đúng." Khang Ni gật đầu, cúi người, cười làm lành.
"Giúp Lạc tiểu thư cầm hành lý." Lý Khuynh Tâm ra lệnh.
"Vâng"
"Không cần làm phiền, tôi tự xách được." Tiểu Anh nói.
"Để tôi." Khang Ni mỉm cười, động tác cũng không dịu dàng, dùng sức cướp
đoạt hành lý trong tay cùng áo khoác ngoài trong tay Tiểu Anh, đi theo
phía sau Lý Khuynh Tâm.
Trong biệt thự truyền đến âm thanh nam
nam nữ nữ chơi đùa trêu chọc, Lý Khuynh Tâm dừng bước, cau mày, nhìn
chằm chằm bóng dáng đung đưa trước cửa sổ thủy tinh đèn đuốc sáng rỡ,
hỏi: "Người nào ở bên trong?"
"Là . . . . ." Mặt Khang Ni lộ vẻ khó xử nói: "Là mấy người bạn của tiên sinh."
Lý Khuynh Tâm xệ mặt xuống, sải bước hướng biệt thự đi tới, Tiểu Anh theo
phía sau, âm thầm suy đoán, ông xã trong miệng Lý Khuynh Tâm nhất định
rất già là người tướng mạo khó coi, vóc người mập lùn, ông chú trung
niên bụng phệ.
Cửa bị dùng sức mở ra, Lý Khuynh Tâm bày mặt thối
xuất hiện tại cửa, 1 giây trước nam nam nữ nữ vẫn còn cười đùa nổi giận
mắng nhiếc, sau một giây như bị điểm huyệt đạo, trong nháy mắt vẻ mặt
cứng ngắc. Trong đám người có một ông chú trung niên mái tóc không còn
mấy cọng, bị sợ đến ly rượu rời tay, rớt trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tiểu Anh xác định 100% ông chú trung niên chính là chồng của Lý Khuynh Tâm .
Nhất định đúng.
Khó trách Thạch Nam nói hai người bọn họ tình cảm không tốt, tính tình
không hợp, thật lòng không thích được ông chú trung niên khắp người thịt béo lại lùn lại ngốc, đáng tiếc cho Lý Khuynh Tâm rồi.
Lúc này,
cửa lại bị đẩy ra, người đàn ông bên trong lộ ra nửa người hỏi: "Thế
nào. . . . . ." Đợi thấy rõ người đứng ở cửa, chữ đến bên miệng cũng ép
phải nuốt xuống.
Lý Khuynh Tâm hất cằm lên nhìn người đàn ông
nói: "Dạ Cảnh Triệt, hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, hạn anh trong
vòng một phút làm yên lặng."
Không cần Dạ Cảnh Triệt tự mình tiễn khách, nam nữ cuồng hoan nhìn thấy khuôn mặt hung thần ác sát như cọp
mẹ của Lý Khuynh Tâm xong, hoảng hốt hỏa tốc rút lui, hơn nữa vị ông chú trung niên kia, đi đứng lưu loát chạy nhanh hơn thỏ, chắc hẳn đã nếm
thử quả đấm của Lý Khuynh Tâm có bao nhiêu lợi hại. Chỉ trong nháy mắt,
phòng khách to như thế chỉ còn sót bốn người, Dạ Cảnh Triệt, Lý Khuynh
Tâm, Lạc Tiểu Anh còn có Khang Ni.
Dạ Cảnh Triệt một tay cầm
bình rượu đỏ, một tay nâng ly rượu, đứng ở bên sofa một mảnh hỗn độn.
Người đàn ông này tuấn khốc ngoài dự đoán, anh mặc áo len hình chữ V màu rám nắng, quần màu rám nắng, một đôi giày tăng lữ. Đôi giày vàng sáng
ngời dần chuyển thành màu rám nắng, màu sắc đặc biệt làm người khác chú
ý.
Ở trong nhận thức của Tiểu Anh, diện mạo người đàn ông phân ba loại, tuấn mỹ, xấu xí, phong cách. Nếu như nói người đàn ông ở trước
mắt là kiểu tuấn mỹ, như vậy Hạ Thiệu Nhiên chính là kiểu người đàn ông
phong cách.
Hạ Thiệu Nhiên, tại sao lại nhớ tới anh. Tiểu Anh rũ rèm mắt xuống.
"Em trở lại!" Dạ Cảnh Triệt nói, rất nhẹ, rất dịu dàng, tràn đầy mùi vị
cưng chìu. Lý Khuynh Tâm không đáp anh, liếc dưới sảnh, hỏi: "Đàn bà
sao?"
Dạ Cảnh Triệt quay đầu lại liếc mắt nhìn, nói: "Làm sao sẽ, anh thế nhưng vẫn vì em mà thủ thân như ngọc đây nè." Lý Khuynh Tâm căn bản không tin lời của anh.
Dạ Cảnh Triệt thấy cô mặt lạnh, ngẩng đầu thét một tiếng, "Lý An Thần, cậu ở bên trong trồng nấm à ....! Còn
không ra chứng minh trong sạch cho tôi."
Lý An Thần bị điểm tên
từ trong sảnh đi ra, áo len, quần thường, trang phục rất tùy ý, nhìn
thấy Lý Khuynh Tâm khóe miệng cong, lộ ra tám cái răng nhỏ trắng noãn:
"Ơ! Khuynh Tâm trở lại."
Đây là bạn thân thường cùng Dạ Cảnh
Triệt chơi chung với nhau, không giống như những người trước đó, Lý
Khuynh Tâm rất cho mặt mũi ôn hoà đáp một tiếng.
Lý An Thần chú ý tới Tiểu Anh sau lưng Lý Khuynh Tâm, Tiểu Anh mỉm cười. Mắt trăng lưỡi
liềm, lúm đồng tiền, Lý An Thần rất thích, Lý An Thần tiến tới bên cạnh
Lý Khuynh Tâm, cười nói: "Em gái Khuynh Tâm, đây là em gái nhà ai thế,
mau giới thiệu cho tôi đi."
Lý Khuynh Tâm liếc mắt nhìn Tiểu Anh
đứng ở phía sau, quay đầu trở lại, nói với Lý