
vẫn đang bám dính lấy anh như con bạch tuộc. Gỡ mạnh tay Nga, Hải Anh kéo tay cô nàng tới chờ trước thang máy. Khi cửa thang máy mở ra, anh lôi Nga vào trong.
- Tôi đã nói với cô rồi. - Hải Anh giận dữ nói. - Chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Sao cô còn đến tìm tôi làm gì?
- Anh à, chúng ta không thể cứ như vậy mà chia tay được… - Nga bật khóc.-Em chỉ đi chơi với anh Thịnh có mấy lần. Quan hệ của bọn em hoàn toàn trong sáng. Xin hãy tin em.
- Từ một nguồn tin thân cận cho tôi biết cô vợ của anh ta vẫn đang cho người theo dõi cô. - Hải Anh cười nhạt.
Nga tỉnh cả rượu, mở to mắt nhìn Hải Anh.
- Hôm qua, có người gọi điện nói muốn bán cho tôi số ảnh chụp cô và anh ta làm những gì ở Mũi Né vì nghĩ tôi sẽ trả giá cao hơn cô vợ của anh ta. Tôi đã mua hết. Vài bữa nữa nhận được ảnh, tôi sẽ chuyển chúng cho cô. Coi như đó là món quà chia tay của tôi.
Sau khi đi xuống đến tầng dưới cùng, Hải Anh kéo Nga ra ngoài, đẩy cô vào trong một chiếc taxi. Trước khi đóng cửa lại, anh lạnh lùng nói:
- Tạm biệt!
Tối khuya, mưa rơi rả rích. Trời sụp lạnh. Bảo kéo chiếc chăn mỏng đắp hờ lên bụng, nằm nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn, nghĩ mông lung về bản thảo cuốn tiểu thuyết vừa mới gửi cho anh Thế Phương ở công ty sách, về những tấm bưu thiếp, về những chiếc máy ảnh “cổ lỗ sĩ” và cuối cùng là chủ nhân của những chiếc máy ảnh. Năm Bảo học lớp mười, anh học lớp mười hai, hai khối học cùng buổi nên Bảo thường xuyên được gặp anh. Nói là gặp nhưng có mấy khi bắt chuyện đâu. Anh là bí thư Đoàn trường, năng động và học cực siêu. Tuần nào, Bảo cũng nghe giọng anh vang vang trên loa thông báo hoạt động Đoàn, kêu gọi quyên góp cho đồng bào miền Trung bị lũ lụt… Hồi đó Bảo chưa chơi thân với Đại, cô thân với đám đầu gấu trong trường, nhuộm tóc, mang dép lê hay bị thầy giám thị gọi lên văn phòng trường ngồi uống nước trà, viết bảng kiểm điểm vì vi phạm nội quy. Những lần đó, Bảo hay thấy Hải Anh ngồi với bí thư các lớp nên thường liếc sang nhìn trộm anh. Anh có bạn gái, một chị cũng năng động như anh, là thành viên của đội văn nghệ. Nhóm của Bảo hay bị thầy bắt đi nhặt rác sân trường, nhiều lần cô nhìn thấy hai anh chị ngồi truy bài trên ghế đá dưới tán phượng loe hoe lá. Bảo còn thấy anh hôn chị nữa. Rồi những cuộc vui lại cuốn Bảo đi, chẳng có chỗ cho những cảm xúc chưa kịp gọi tên.
Lãng đãng buồn, Bảo nằm ôm con vịt bông vào lòng. Tình yêu đến với Bảo rồi tan biến cùng với những lời yêu thương thắm thiết như những hạt mưa rơi từ trời xuống hòa tan vào trong lòng đất. Yêu và được yêu khó đến vậy sao? Sao Bảo cứ yêu người rồi toàn bị người đá đi như đá một quả bóng. Giờ gặp được người khiến mình say nắng lần nữa thì anh cũng chẳng yêu mình.
***
Ngoài trời mưa rả rích. Lúc này đã hơn một giờ sáng nhưng căn hộ chung cư của Hải Anh vẫn sáng đèn. Sau một hồi lọ mọ với chai lọ lỉnh kỉnh trong phòng tối, cuối cùng anh cũng kẹp xong mấy tấm ảnh trắng đen treo trên dây. Ảnh màu chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số thì chỉ cần đem ra hiệu lab. Nhưng với những cuộn phim trắng đen chụp bằng máy ảnh phim, anh vẫn thường tự tráng phim, rửa ảnh bằng phương pháp thủ công. Bởi vì đó là niềm đam mê khó bỏ khi đã trót gắn bó với máy ảnh phim. Từ khi còn nhỏ, ông nội anh đã cho anh tập mày mò sử dụng những máy ảnh cổ mà ông có. Dần dà, anh thấy thích thú và say mê với những chiếc máy ảnh lúc nào không hay kiểu như “xa là nhớ, gần là thương”. Chúng đóng một vị trí quan trọng trong lòng anh. Những khi ngồi lau máy, tra dầu, anh luôn có cảm giác như ông nội đang ngồi bên cạnh chỉ anh cách sử dụng. Thời đại kỹ thuật số phát triển rầm rộ nhưng anh chỉ thích đi ngược về quá khứ mê mẩn với những thứ công nghệ cổ lỗ sĩ. Cảm giác thật đặc biệt khi sử dụng những thao tác lấy nét, chỉnh tay, đo sáng mà ở máy ảnh số chẳng bao giờ có được.
Bước ra phòng khách ngồi xuống ghế sofa, Hải Anh bắt đầu săm soi chiếc Voiglander mới mua lại của thằng bạn. Màn hình điện thoại đặt trên ghế nệm chợt sáng lên. Anh đặt máy ảnh xuống cầm điện thoại đọc tin nhắn được gửi tới bởi “Vịt bông”.
“Anh ngủ chưa?”
Hải Anh lưu số điện thoại của Bảo là “Vịt bông” vì nếu lưu là “Bảo” thì rất dễ nhầm với thằng bạn cũng tên Bảo. Cái tên “Vịt bông” đọc cũng dễ thương, sau khi lưu vào điện thoại mỗi lần lục danh bạ tìm số đập thẳng vào mắt giữa những cái tên khác.
“Anh chưa ngủ.” Hải Anh nhắn tin trả lời.
Gửi tin nhắn đi rồi, Hải Anh dựa lựng vào ghế nệm nhìn chằm chằm vào màn hình chờ xem Bảo nhắn gì tiếp theo. Không thấy tin nhắn trả lời, anh bỏ điện thoại xuống cầm máy ảnh lên nheo mắt chụp thử mấy kiểu. Với những người chơi máy ảnh cổ, một trong những điều quan trọng là phải nắm được nguyên lý hoạt động của máy bởi vì chúng đều rất khó sử dụng. Có máy ống ngắm trên xuống, cái khác lại ngắm từ bên hông, rồi cách bấm cò cũng khác bởi vì mỗi dòng máy có kiểu dáng thiết kế khác nhau. Chơi máy ảnh cổ cũng lắm công phu.
Màn hình điện thoại chợt tự động sáng đèn. Tin nhắn lần này của Bảo dài ngoằng.
“Em hồi hộp ghê! ^o^ Không biết những tấm ảnh chụp bằng máy ảnh của anh trô