Ông Chồng Cặn Bã

Ông Chồng Cặn Bã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322921

Bình chọn: 8.00/10/292 lượt.

Tôi xem chừng, cô căn bản là cần tôi,

cô không muốn ly hôn?

Tuy rằng rất muốn cho hắn vài câu chửi

mắng, nhưng là, cô phải nhẫn xuống, công tử vạn bạc này có lòng tự trọng rất

lớn.

- Anh yên tâm, nghỉ hè nhất định tôi sẽ

quay về Đài Bắc.

- Lời của cô tôi có thể tin tưởng

sao?

- Anh không tin thì thế nào?

Người kia vẫn là không muốn làm rõ mọi

sự, tốt nhất không nên làm cô ta tức giận, vạn nhất không ký tên ly hôn, hắn chỉ

sợ không cười nổi.

Hắn còn có thể thế nào?

- Tôi sẽ ở lại đây chờ cô cùng quay về

Đài Bắc.

Bất cứ giá nào, tuyệt đối không thể để

cô xem thường tôi.

Tống Oánh Tâm trừng mắt nhìn hắn. Không

phải điên quá hóa cuồng chứ!

Xem bộ mặt nàng, Lôi Tân Dương đắc ý

thiếu chút nữa vỗ tay hoan hô, cô nên biết sự lợi hại của hắn, bất quá, bộ dạng

của cô ta thật đáng yêu!

- Ngày 1 tháng 7 được không? Hay là tôi

cho cô thêm 3 ngày suy nghĩ lại?

- Anh thích mấy ngày thì mấy

ngày.

Đại thiếu gia hắn có thể ở lại một nơi

như thế này sao? Cô không tin, nơi này về đêm không có náo nhiệt, hắn có thể ở

lại ba ngày là đã khó rồi, nếu có thể ở lại đây hơn 1 tháng, cô hảo hảo hoan

nghênh.

- Ngày 4 tháng 7, có vấn đề gì

không.

Lôi Tân Dương rành mạch xác

định.

Không thành vấn đề, cô vẫn nói lại câu

đó, hắn thích một ngày liền một ngày, đương nhiên, cô còn muốn bổ sung một câu,

hắn muốn ở lại hay quay về Đài Bắc, cô không sao cả, cô muốn đi làm, xin

chào!

Đúng vậy, hắn có thể trở về Đài Bắc, đợi

tới ngày 4 tháng 7 đến bắt người, nhưng là, quá mạo hiểm, ai biết được cô nửa

đường đùa giỡn hại hắn? Hắn tốt nhất là ở lại chỗ này… nhưng…

Nhìn xung quanh đánh giá một hồi, Lôi

Tân Dương nhịn không được lắc đầu, nếu hắn có thể ở nơi này hơn một tháng, hắn

không buồn chết thì quả là kỳ tích. Hắn là loại người một ngày không làm gì thì

cảm thấy thật nhàm chán, cho nên, trước khi đến, có một số việc hắn đã an bài

kỹ.

Nhờ bạn xử lý nhà cửa ở Đài Bắc xong,

Tống Oánh Tâm cúp điện thoại, mệt mỏi ngã vào ghế salon.

Gần đây mệt chết đi được, ngoài việc

phải giúp học sinh ôn tập, còn phải đóng gói đồ đạc, Kỳ thật, cô đã có kế hoạch

sau học kỳ này trở về Đài Bắc.

Sống dựa vào ông nội cho tới khi ông

mất, cô luôn luôn muốn rời khỏi nơi đầy bi thương kia, hơn nữa, một mình ở trong

một căn nhà lớn, lại càng cô đơn, vì vậy ba tháng sau, hoàn thành bài vở, cô

được bạn thân mời về quê của bạn ở, ngay lập tức liền đi.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, cô chỉ là tạm

thời rời Đài Bắc một thời gian, nhưng là vừa đến nơi này, cô liền yêu thích,

thậm chí nếu ở lại cũng không tồi, nhưng là tháng trước, bạn cô lại chuyển đồ

tới Đài Bắc ở, cô lại biến thành một người cô đơn, trong đầu bắt đầu nghĩ tới

việc trở về Đài Bắc.

Cô đã quyết định, mua nhà cửa, dự tính

cuối tháng này chuyển nhà.

Nếu tên kia thật sự ở lại chỗ này đợi cô

cùng quay về Đài Bắc thì sao? Ba ngày nay, hắn phảng phất chưa từng xuất hiện

dường như biệt tăm biệt tích, đương nhiên, coi như hắn ở chỗ này , cũng không

cần phải tại trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện. Nhưng hắn thủ tại chỗ này không là

vì phòng ngừa cô lạc chạy, ngẫu nhiên xuất hiện cũng là rất bình

thường.

Trước mắt không khỏi hiện lên tình cảnh

cô lần đầu tiên thấy hắn. Không phải ở chỗ luật sư mà là tại biệt thự bọn họ

cùng kế thừa kia. Đó là đầu năm ấy, cô lần đầu tiên đón nhận Lôi gia gia mời ông

nội cùng mình tới dùng cơm trưa.

Dùng xong cơm trưa, Lôi gia gia nói cô

ra hoa viên tìm Lôi Tân Dương, lúc ấy hắn cố ý tránh mặt, đang ở sau một cây đại

thụ nhắm mắt dưỡng thần, trên tay còn cầm quyển sách đọc dở.

Nhìn hắn, cô không khỏi choáng váng, Lôi

Tân Dương thật tuấn tú, gió nhẹ thổi qua khiến tóc hắn hơi rối, chính thế lại

làm cho hắn càng thêm gợi cảm.

- Tiểu nha đầu, con gái con lứa không

nên nhìn chòng chọc đàn ông như thế, không tốt đâu.

Hắn đột nhiên mở mắt, ánh mắt hài hước

thẳng tắp tiến công khảm sâu vào lòng cô, đột ngột xâm nhập không hề xin phép.

Ánh mắt ấy không che giấy hết sự ngạo mạn của hắn.

Tim cô đập dồn dập, cô lắp bắp quên

chính mình muốn nói gì:

- Tôi… Lôi gia gia…

- Ông nội tôi kêu cô đến tìm tôi phải

không?

- Đúng thế, Lôi gia gia muốn gọi anh vào

cùng chơi cờ.

Trời ạ, tại sao lại có người cười mê

người như thế chứ?

- Chỉ sợ là không được rồi, tôi cùng bạn

bè có hẹn, phải đi ngay, xin cô nói với ông nội tôi, tôi vừa lái xe đi khỏi

nhé.

Cô không hiểu, tại sao lại phải nói dối?

Nhưng khi hắn nói “Cảm ơn cô nhé.” Thì sớm bị dụ hoặc, cô muốn tiếp tục quấy rồi

nhưng hắn đã chạy mất tiêu, lúc này đây cô phải nói với Lôi gia gia như thế nào

đây? Bất quá cô vừa thong dong quay đi được mấy bước thì đã nghe giọng giận dữ

của hắn truyền tới:

- Tiểu tử kia, thật quá đáng, làm sao cô

dám giúp ông nội lừa tôi về… Đừng có hòng, cô cho tôi là kẻ ngốc sao?…..Ông nội

tùy tiện ghép con nhóc này cho tôi, tôi sẽ vô điều kiện tiếp nhận sao? Cô tha

cho tôi đi, tôi còn chưa tới mức đói bụng vơ quàng…

Trên đầu cô như nhận một chậu nước lạnh

buốt, cả người tê cứng, hóa ra Lôi gia gia mời cô tới ăn cơm hôm nay là muốn

giới thiệu c


Polly po-cket