
“Phép khích tướng” này chẳng những thực
khéo, hơn nữa lại cành cao. Vậy thì Lôi Đại thiếu gia đáng chết này còn có biện
pháp để không đầu hàng sao?
Khoảng chín giờ, không nhẫn nại được nữa Tống Oánh Tâm đã đi ra ngoài, cả đêm
cô lo lắng không ngủ, hiển nhiên làm sao cô có thể ngủ chứ? Đây là đặt cược, nếu
Lôi Tân Dương không nghe cô giải thích thì chỉ có thể kí đơn ly hôn, từ nay về
sau mỗi người đi một con đường riêng, vậy vì cái gì lại muốn dùng cách này hẹn
gặp hắn? Bởi lẽ chỉ có lý do này thì nhất định hắn sẽ xuất hiện, cô phải mạo
hiểm.
Không biết trời có đứng về phía cô hay chăng? Cô không dám chắc.
Do An Tường thúc cũng biết chân tướng sự việc, cô bình tĩnh giải thích thì
lúc ấy hắn cũng phản ứng kích động nhưng sau vài ngày ngẫm nghĩ thì hắn có thể
không ngồi lại nghe cô giải thích sao?
Chưa đến chín giờ hắn đã xuất hiện, tuy rằng gầy đi nhưng vẫn khiến người
khác mê mẩn.
Chẳng biết là khẩn trương hay là nhớ hắn mà trống ngực liên hồi, hít thật sâu
lấy lại bình tĩnh, Tống Oánh Tâm bước tới, mấy trăm lần luyện tập nhưng nói ra
vẫn run run:
- Em đã nói rõ với An Tường thúc, nhưng… nhưng trước khi kí đơn ly hôn… Em có
chuyện muốn nói, chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện một lát.
Nhếch môi, bộ dáng của Lôi Tân Dương khiến cô toát mồ hôi hột, lúc cô nghĩ
hắn sẽ cự tuyệt thì hắn lại quay người bước đi để lại một câu:
- Em đi theo tôi.
Tốt quá rồi, hắn đã đồng ý nghe cô nói, nhưng vào hầm ngầm bãi đỗ xe, ngồi
trong xe hắn cô mới giật mình nghĩ, mình quá hồ đồ, có thể tìm quán cà phê gần
đây là được, có cần thiết phải đến nơi xa như thế này không?
Xe đi vào khách sạn Diêm Lệ Viên, Lôi Tân Dương giao xe cho nhân viên, Tống
Oánh Tâm không hiểu nhưng cũng không nói gì, sợ hắn đổi ý, nhưng cô thật sự sợ
hãi, hắn muốn cắt đứt với cô tại sao còn đưa cô đến đây thuê phòng?
Nơi cần đến là tầng cao nhất, cũng là phòng giám đốc chuyên dùng cơm.
- Chúng ta đến đây làm gì?
Cô tò mò hỏi.
- Không phải em muốn nói ra suy nghĩ của mình sao?
Hắn trả lời rất hợp tình hợp lí tựa như cô đưa hắn tới đây vậy.
Cô không hề nói gì thêm, đúng là có chuyện này nhưng nó không giống như
vậy.
Vào phòng, đóng cửa lại hắn liền xoay người cô đặt lên cửa hôn một cách điên
cuồng, ví da trong tay cô liền rớt xuống đất.
Tống Oánh Tâm hoảng sợ, chuyện gì thế này? Cô muốn hỏi nhưng Lôi Tân Dương
không cho cô cơ hội, hắn hôn lên thân thể mềm mại vô lực sau đó bàn tay trơn
nhẵn vòng ra sau lưng kéo khóa rồi đẩy chiếc váy trượt xuống mặt đất, rồi lại
đến quần áo trên người, một lát sau cô đã bị hắn lột trần như nhộng.
- Em là người phụ nữ đáng ghét!
Tốt quá, hắn lại có thể ôm thân thể mềm mại nóng bỏng của cô, ngửi mùi hương
thân thể cô tựa như chưa bao giờ xa rời.
- Anh là đồ bại hoại.
Lúc này cô mắng hắn theo tiềm thức.
- Đúng, anh là kẻ bại hoại, làm trò bại hoại với em… Trời ạ! Anh nhớ em muốn
chết đi rồi!
Hắn điên cuồng hôn thân thể cô, từ vùng cổ trắng nõn tới đồi núi căng tròn
sau đó mân mê khoảng u cốc thâm sâu, từng tấc từng tấc khiến cô liên tục thở
dốc.
Cô không hiểu được, rõ ràng người đàn không này đã nói từ nay về sau đừng
xuất hiện trước mặt hắn, giờ đây vì sao lại yêu cô điên cuồng như vậy? Nhưng cô
cũng không cần biết đáp án, thân thể cô, tâm hồn của cô đang thiêu đốt cùng hắn,
dù hóa thành tro cũng không sao cả.
- Anh là đồ bại hoại, chỉ biết ăn hiếp em!
Cô tức giận xé quần áo hắn, người ta đối đãi mình như vậy thì cô cũng phải
đáp lễ.
- Không phải em cũng …A…
Đây là tình huống gì? Thế cờ đã đổi, đến lượt hắn bị cô trêu đùa, phụ nữ tạo
phản quả nhiên là đáng sợ.
Tình dục bùng nổ như sóng triều, không thể nhịn được nữa, tình thế lại thay
đổi, cô chủ động ôm lấy thắt lưng hắn, phần nóng bỏng cứng rắn tấn công thật sâu
vào hoa tâm của cô, dùng sức mạnh khiến thân thể cô run rẩy, dục vọng lên tới
đỉnh điểm, hai người cùng lúc gọi tên nhau.
Không biết đã bao lâu, hắn ôm cô ngã nhào về phía giường.
Những sợi tóc của cô bị mồ hôi làm ướt, Lôi Tân Dương tình nồng ý đậm ngắm
nhìn cô, thỉnh thoảng hôn lên bờ môi ngọt ngào, không hề thấy chút u buồn
nào:
- Em biết không? Em thả tóc thực sự rất đẹp.
- Thì ra anh thích nữ quỷ.
Thực ra cô sớm phát hiện hắn nói dối lòng, khi nằm trên giường hắn luôn yêu
thương vuốt ve mái tóc cô một cách say đắm, rõ ràng là yêu cô điên cuồng.
- Đúng vậy, nhưng lại là một nữ quỷ xinh đẹp!
Hắn nhéo mũi cô một cái.
- Anh không giải thích được một số đam mê của anh, tại sao lại không thích
phụ nữ bình thường mà lại yêu một nữ quỷ thế này.
- Chỉ có kẻ háo sắc mới thích phụ nữ xinh đẹp.
- Là lỗi của em, em đã biến anh thành kẻ háo sắc.
Hắn ai oán nói.
Dường như hắn đã thay đổi, nhưng có vài lời cần giải thích rõ ràng:
- Anh nghe em nói, đúng là Lôi gia gia rất thích em, đúng là đã từng nói muốn
em làm cháu dâu của ông… nhưng….
- Không sao cả, dù em có tham gia âm mưu anh cũng chấp nhận, ai bảo em yêu em
cơ chứ.
Chuyện này hắn đã nghĩ kĩ, âm mưu thì sao nào? Quan trọng nhất là hắn không
thể thể thiếu cô, cô còn quan trọng hơn tính