
lại cô chỉ có ‘sự yên tĩnh’. Cô ngẩng đầu lên, không thể tin được hình ảnh mà chính mình nhìn thấy.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc có một cô gái. Nhìn lướt qua có vẻ cô gái xinh đẹp này như thể vừa trải qua kỳ nghỉ phép từ biển về. Cô ta đứng bên cạnh Thiện Dục Dương, hai người đang thân mật dựa chung một chỗ, động tác mập mờ, từ góc độ Đường Hiểu Huyên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người.
Một khắc kia khiến Đường Hiểu Huyên thẫn thờ, không nghĩ ra đây là tình huống gì.
Đây tuyệt đối là một cô gái xinh đẹp, tuy rằng cô ta quay lưng về phái mình khiến Đường Hiểu Huyên không thấy được mặt cô ta, nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng yểu điệu và mái tóc xoăn dài được chăm chút, còn cả chiếc váy dài để lộ nửa tấm lưng, là cô đã có thể cảm nhận được đây là một cô gái rất đẹp.
Đường Hiểu Huyên ngơ ngác nhìn hai người trước mắt mà không biết tiếp theo cô nên làm gì. Cứ giả vờ như không có việc gì đóng cửa lại đi ra ngoài hay cứ ở lại đây? Đúng lúc cô đang do dự thì hai người bịquấy rầy đều quay đầu lại.
Thiện Dục Dương thấy cô xông vào một cách mất hình tượng đã vậy lại còn đứng ngây ngốc tại chỗ, nên người bị quấy rầy là anh sắc mặt không được tốt, "Vội vội vàng vàng làm gì thế?"
"Em…. Em đi làm muộn." Đường Hiểu Huyên thấy mình thật là ngốc, một bụng lời nói thanh minh cho bản thân mà không nói ra được, chỉ có thể trung thực nói ra sự thật, may mắn là sự chậm chạp của cô cũng không hề kéo dài lâu, bởi vì cô gái kia đã xoay người lại.
Khi nhìn rõ mặt cô gái kia Đường Hiểu Huyên ngây ngẩn cả người. Mặc dù cô biết cô gái này rất xinh đẹp, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi giật mình. Gương mặt chín chắn, trang điểm vừa phải, nụ cười hoàn mỹ, phong cách tự nhiên, quả thật như một nữ thần cao không với tới, hơn nữa cô ta còn là. . . . . .
"Tống Vi Lạp." Đường Hiểu Huyên không tự chủ thốt lên cái tên này.
Hiển nhiên cách xưng hô này không đúng lúc. Thiện Dục Dương nhíu mày, "Không được gọi bất lịch sự như vậy."
So với Thiện Dục Dương nghiêm túc, Tống Vi Lạp tỏ rõ mình không hề câu nệ, cười nói một cách thân thiết với cô: "Hiểu Huyên, rất vui vì cô còn nhớ tôi."
Đường Hiểu Huyên yên lặng nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt. Đường Hiểu Huyên không biết phải hình dung tậm trạng của mình như thế nào. Cô là một người không có trí nhớ tốt, người gặp rồi liền quên ngay – cũng bởi vì chuyện này mà Thiện Dục Dương cực kỳ nghi ngờ trí thông minh của cô. Mặc dù cô gái trước mắt này chỉ gặp mặt bốn lần trong vòng vài năm, hơn thế hơn nửa năm qua cũng không gặp cô ta nhưng cô vẫn không hề quên.
Chỉ vì Tống Vi Lạp từng thích Thiện Dục Dương! Sự nhận thức này khiến cho Đường Hiểu Huyên cực kỳ không vui, hơn thế, nhớ lại hình ảnh vừa rồi - không biết hai người tụ lại làm cái gì – mặt cô càng khó coi hơn.
Thiện Dục Dương nhìn khuôn mặt não nề của cô mà không hiểu gì hết, đành phải đổi chủ đề. "Thư ký Đường, Tống tiểu thư là khách quý tôi mời tới, hai người cũng đã biết nhau." Thiện Dục Dương tăng thêm âm lượng nhắc nhở Đường Hiểu Huyên hoàn cảnh bây giờ. Anh cười nói: "Đúng rồi, sao em lại đến trễ?"
"Em. . . . . . ngủ dậy hơi muộn." Hiển nhiên là người trước mắt vốn không nhớ rõ chuyện ‘cùng nhau đi làm’, điều này làm cho Đường Hiểu Huyên thầm chua xót trong lòng. Cô lại không muốn biểu hiện ra nên không thể làm gì khác ngoài nói dối.
Thiện Dục Dương hơi nhíu mày. Anh nhận thấy ánh mắt Đường Hiểu Huyên vẫn lưu lại trên người Tống Vi Lạp bên cạnh mình, cũng không hỏi thêm gì nữa, "Được rồi, chúng tôi còn chút chuyện, em giúp tôi sắp xếp tài liệu trên bàn trước."
Sắp xếp tài liệu, sắp xếp lại tài liệu, ai muốn sắp xếp lại tài liệu chứ? Đường Hiểu Huyên muốn chỉnh người trong văn phòng này ngay lập tức. Cô nghĩ một cách đầy oán giận nhưng ý nghĩ ấy của cô chỉ dám thể hiện ở trong lòng mình thôi. Đây là sẽ không tiếp tục phạm sai lầm nữa, chả trách luôn bị anh ấy mắng.”
Đường Hiểu Huyên nghĩ đến phải đối mặt với ánh mắt khó chịu của Thiện Dục Dương, đã vậy còn phải ứng phó với Tô Cầm là cô đã cảm thấy đây là ‘bi kịch sáng sớm’ rồi, nhưng cô thật sự không ngờ chuyện vẫn chưa kết th1uc.
Đường Hiểu Huyên đi thang máy đến phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất, cô hít sâu mấy hơi lấy can đảm, làm bộ như cực kỳ vội vàng lao vào nói xin lỗi, không chừng sẽ được tha thứ một cách dễ dàng. Dựa vào ý nghĩ ấy, Đường Hiểu Huyên quyết định biến suy nghĩ thành hành động rất nhanh.
Ầm một tiếng, cô mở toang cánh cửa phòng làm việc của Thiện Dục Dương ra, luôn miệng nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, hôm nay em không cố ý đi làm muộn.”
Đường Hiểu Huyên vốn tưởng rằng mình phải đối diện với sự trách mốc của Thiện Dục Dương nhưng không ngờ đáp lại cô chỉ có ‘sự yên tĩnh’. Cô ngẩng đầu lên, không thể tin được hình ảnh mà chính mình nhìn thấy.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc có một cô gái. Nhìn lướt qua có vẻ cô gái xinh đẹp này như thể vừa trải qua kỳ nghỉ phép từ biển về. Cô ta đứng bên cạnh Thiện Dục Dương, hai người đang thân mật dựa chung một chỗ, động tác mập mờ, từ góc độ Đường Hiểu Huyên chỉ có thể nhìn thấy bón