
i trong nhóm trật tự an ninh giúp mở khóa... cô ách xì một cái ,"Anh hãy đem đổi khóa đi ,ổ khóa này quá kém, không
an toàn."
Ngô Ngôn trầm mặc một chút ,còn không có trả lời ,chợt nghe thấy tiếng người ở bên ngoài cửa hỏi "Tiểu Ngô làm sao vậy ?"
Anh vội vàng đi ra ngoài xin lỗi ,nói linh tinh qua loa này nọ , không cẩn
thận đụng vào ghế dựa trong phòng khách ,lúc tiến vào phòng phủ sắc mặt
không được tốt lắm .
Chu Lăng ngủ mơ mơ màng màng lại không để ý
,chỉ nói :"Nhanh đi tắm rửa rồi đi ngủ ,nửa đêm rồi ,sáng ngày mai anh
còn đi đâu nữa không ?" Nói xong một cái cô nằm xuống tiếp tục đi ngủ.
"Đây không phải là tất yếu ."
Chu Lăng không có nghe rõ anh nói cái gì ,hỏi :"Cái gì ?"
"Anh nói ,không tất yếu phải đổi khóa ."
Chu Lăng tỉnh táo lại ,kinh ngạc hỏi :"Không phải đổi khóa sao? Anh lại
không có ở nhà nhiều ,vẫn là nên đổi khóa an toan một chút ,cùng không
cần phải dùng loại đắt tiền ,khoảng một trăm đồng là đủ rồi ."
Ngô Ngôn nhìn cô ,hỏi :"Em đổi khóa là phòng ai?"
Chu Lăng ngẩn người :"Cũng không phòng ai ,chính là khó kia rất dễ dàng mở ra ,không an toàn."
"Chúng ta đây là ở bộ đội ,có cái gì không an toàn ?Mà không cần khóa cửa cũng không có việc gì ."
Lúc này đây Chu Lăng cũng rốt cục nghe ra trong giọng nói kia nồng đậm hờn
giận ,kinh ngạc nói :"Anh tâm tình không tốt sao ? Có phải hay không
công việc không thuận lợi ?"
Chuyện công việc em không cần hỏi đến ,đây là kỷ luật ."
Chu Lăng nhìn cái xem thường ,nếu không phải là anh đang tức giận ,cô mới
lười hỏi đến đâu ,giống như cô không biết kia nguyên tắc đều phải giữ bí mật vậy .
"Vậy anh tức giận cái gì ,nửa đêm còn không nhanh đi ngủ ,sáng ngày mai anh không cần đi làm à?"
"Chu Lăng e có phải hay không ,không tín nhiệm quân nhân bọn anh ?"Ngô Ngôn không để ý đến tới lời của cô ,nghiêm túc hỏi.
Chu Lăng sửng sốt một chút ,hỏi :"Anh làm sao có thể cho rằng như vậy ?"
"Chúng ta là ở đây bộ đội ,vì sao em lại muốn đổi khóa tốt ?Trong này bộ đội
sẽ có ai đến trước cửa rình mò trong nhà sao? Em để cho người khác biết
,thì họ sẽ nghĩ như thế nào? Nhất là chiến sĩ kia đã giúp em mở khóa
,cũng sẽ nghĩ như thế nào ?"
"Đều nói chính là cảm thấy không an
toàn ,lại cũng chưa có nói một người nào đến trước cửa rình mò ,em ở nhà một mình cảm thấy sợ hãi không thể sao?"
Chu Lăng cũng không kiên nhẫn ,xoay người đưa lưng về phía anh ,"Nửa đêm ,anh không ngủ ,nhưng em phải ngủ."
Ngô Ngôn trừng mắt nhìn lưng cô ,nửa ngày mới xoay người đi ra ngoài .
Chu Lăng nghe thấy động tĩnh ,chắc là anh đi tắm rửa ,không nghĩ lại nghe
thấy tiếng động ở cửa phòng khách ,vội vàng chạy ra gọi nói :"Ngô Ngôn
anh đang làm gì vậy ?"Không có nghe thấy tiếng trả lời ,cô mở cửa ra lại không thấy người đâu ,vội vàng chạy đến ban công nhin xuống xung quanh
chỉ thấy Ngô Ngôn đi nhanh đến trụ sở bên kia ,trong chốc lát truyền xa
đến một trận cười nói ,dưới ánh trăng mông lung ,cô mờ hồ có thể thấy
được một đám chiến sĩ xuất hiện ở sân tập thể dục .
Khẩn cấp tập hợp ?Ngô Ngôn đây là đang làm cái gì ?
Hơn nửa đêm ,Chu Lăng vẫn đứng như vậy ở ban công, nhìn trong chốc lát cũng không thấy có trò gì ,liền trở vào phòng đi ngủ .
Cô hoàn toàn không có đem sự tức giận cuả Ngô Ngôn để trong lòng ,việc đổi khóa cũng chỉ là chuyện nhỏ ,không thể vì việc nhỏ mà tức giận được ,
coi đây như là việc vặt ,thứ hai nữa là , tính tình của Ngô Ngôn cho tới bây giờ đều rất tốt ,có đôi lúc cô còn bắt nạt anh , nhưng lại không
thấy anh phát hỏa hiềm nghi một lần nào.
Không nghĩ tới trưa ngày hôm sau ,Chu Lăng nấu cơm xong xuôi cũng không thấy Ngô Ngôn trở về ,cô xem xem hiện tại đã đến mười hai giờ ,liền gọi điện cho Ngô Ngôn qua
hỏi ,ai ngờ Ngô Ngôn lại nói:
"Anh không có thời gian ,một mình em ăn đi ."Giọng nói cũng không được tốt cho lắm.
Chu Lăng nhất thời giật mình ,theo nhận thức từ ngày quen biết Ngô Ngôn
,anh đối với cô là cẩn thận săn sóc ,hôm nay là lần đầu tiên đối sử với
cô lạnh nhạt như vậy.
Nếu là bình thường không có trở về ăn cơm
,cũng sẽ nói qua một tiếng cho cô ,hoặc trở về gọi cô cùng đi căn tin ăn ,làm sao giống như bây giờ gọi điện báo một tiếng cũng không gọi cho
một cái?
Ngẫm lại chính mình chẳng qua muốn đem khóa đổi đi ,mà
anh lại nổi giận như vậy ,Chu Lăng cũng nổi giận theo ,lại có chút ủy
khuất , không nhịn được mà đỏ con mắt .
Lần này cô cũng không
thèm ăn nữa ,cũng lười thu dọn lại ,cứ mặc để đồ ăn ở trên bàn như vậy
,tự mình đi vào phòng mở máy tính thoải mái viết tiểu thuyết .
Thời điểm cô tâm tình không tốt nhưng ngược lại viết tiểu thuyết lại càng có hứng ,đem đồ ăn vặt ra ,nhưng chỉ còn lại hai cái bánh bích quy ,một
gói kẹo sữa ,liền đem bóc một cái kẹo ra ném vào trong miệng ,vừa nghĩ
khi nào có thể vào nội thành một chuyến lại mua nữa ,cô lại muốn ăn đồ
ăn cay gì đó ,nhưng nơi này lại không có phương tiện giao thông công
cộng .
Nếu sống lâu dài ở trong này ,mà có thể mua xe được thì thật là tốt ...đỡ phải bị xem qua giấy tờ ,thật là phiền!
Tâm tình phiền muộn ,lúc này cô lại hoàn toàn không có tâm tình