
iến vạn hóa , lúc này anh đang lãnh đủ, quả nhiên… chọc ai chứ đừng chọc vào phụ nữ.
“Ầm ĩ gì thế? Đây là bệnh viên! Xin giữ yên tĩnh cho” Một y tá từ trong phòng làm việc thò đầu ra không vui vẻ gì nhắc nhở Mạc Nhan.
Cô trừng mắt liếc y tá, không nói thêm gì nữa, tức giận ngồi xuống ghế đối diện Hoắc Thương Châu, nhìn trừng trừng cả anh lẫn Lôi Ảnh đang đứng bên cạnh.
Không bao lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ gỡ khẩu trang: “Ai là người nhà bệnh nhân?”
“Là tôi” Hoắc Thương Châu đứng bật lên khỏi ghết, sải bước đến trước mặt bác sĩ.
Bác sĩ gật đầu nói với anh: “Bệnh nhân bị thiếu máu nghiêm trọng, thời gian này lại làm lụng quá sức, về sau nên chú ý, đừng kích động cô ấy, chú ý bổ sung thêm dinh dưỡng, bây giờ sẽ chuyển sang phòng bệnh thường, ngày mai có thể xuất viện.” Nói xong, ông lễ phép gật đầu với Hoắc Thương Châu rồi quay lại phòng.
Hoắc Thương Châu lúc này mới thở phào, nhưng… tại sao cô lại bị thiếu máu nghiêm trọng….
Hai y tá đang từ từ đẩy Cố Chiêu Ninh ra ngoài, Mạc nhan vội vàng tới trước giường bệnh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô đau xót, cô không mốn khóc nhưng nhìn bộ dạng này không kìm được nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Con nhóc chết tiệt này! Tại sao lại hành hạ mình đến vậy, khỏe nhanh lại cho mình, sau đó chúng ta cùng đi! Đến một nơi khác sống, cả đời đừng quay lại đây nữa.”
Nghe thấy những lời này, Hoắc Thương Châu vô cùng căng thẳng, Lôi Ảnh cũng vậy.
Hoắc Thương Châu đứng bên kia giường bệnh, nắm lấy bàn tay cô trong tay mình khẽ vuôt ve, nhìn người mình yêu thành ra thế này, anh đột nhiên tự trách. Mạc Nhan nói đúng, nếu anh không xuất hiện trong cuộc đời Cố Chiêu Ninh, cô sẽ không thành ra thế này, đây tất cả là do anh gây ra, anh là người chẳng có năng lực gì hết.
Cố Chiêu Ninh được đẩy vào phòng bệnh, Hoắc Thương Châu vào theo, Mạc Nhan định đi vào liền bị Lôi Ảnh kéo ra ngoài.
“Anh làm gì thế?” Mạc Nhan vẫn còn tức giận Lôi Ảnh vừa rồi bao che cho Hoắc Thương Châu, cô hất tay anh ra. Đàn ông đều giống nhau, Lôi Ảnh lại cùng lớn lên với Hoắc Thương Châu, vật cùng loài sống cùng nhau, lúc này cô thấy Lôi Ảnh và Hoắc Thương Châu chẳng khác gì nhau, cô cũng không muốn sau này lại giống bộ dạng Cố Chiêu Ninh bây giờ.
Đừng tưởng Cố Chiêu Ninh mặt ngoài kiên cường, thực tế cô chỉ ra vẻ, tự ngụy trang cho mình như thế mà thôi.
So với Cố Chiêu Ninh, Mạc Nhan đúng là kiên cường hơn, cô dám yêu dám hận, làm việc gì cũng quả quyết, cô vĩnh viễn không thể vì đàn ông mà thương tích đầy mình như Cố Chiêu Ninh.
“Em vừa nói những điều đó là có ý gì? Cái gì mà đi? Cái gì mà vĩnh viễn không trở lại?” Lôi Ảnh sầm mặt, nhìn khuôn mặt giận dỗi của Mạc Nhan.
“Đi là đi, không trở lại là không trở lại, nghe không hiểu à? Không hiểu thì thôi!” Mạc Nhan ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lôi Ảnh.
“Vậy còn anh?” Đây là lần đầu tiên anh hỏi một người con gái như thế.
Mạc Nhan trợn mắt, nhất thời không biết nói gì với anh, nhìn ánh mắt mong đợi của anh, cô hơi hoảng hốt, đây là Lôi Ảnh lạnh lùng ư? Sao chẳng thấy giống.
“Anh… chuyện liên quan gì tới anh! Tôi vào đây!” Mạc Nhan không biết trả lời thế nào, hét lên.
Lôi Ảnh sao để cho cô cứ thế mà đi. Hoắc Thương Châu vẫn còn ở trong đó, nên để cho họ một chút không gian riêng, với lại cô ta vẫn còn chưa cho mình một câu trả lời, sao có thể dễ dàng cho đi như vậy.
“Đi theo anh”. Lôi Ảnh lôi Mạc Nhan đi, mặc kệ cô gào thét giãy giụa, đến một nơi an toàn.
Trong phòng bệnh, từng giọt từng giọt dung dịch truyền hòa vào máu Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu cảm thấy thời gian trôi đi thật chậm, anh chờ cô tỉnh lại, dù chỉ để nhìn anh một cái.
Anh cầm bàn tay xanh xao lạnh toát của Cố Chiêu Ninh áp lên môi mình, ủ ấm trong lòng bàn tay anh.
Trên vách tường, kim đồng hồ lách cách nhích từng giây, anh cảm thấy mình như đang lăn lộn trong chảo dầu, vô cùng đau đớn, tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô ngất xỉu, thiếu máu chỉ là một phần, chắc chắc là cô đã bị kích động.
Cố Chiêu Ninh mơ màng cảm thấy bàn tay mình đang có người nắm chặt, sự ấm áp ấy làm cô lưu luyến, chậm rãi mở mắt, trần nhà trắng toát, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi làm cô ngồi bật dậy, vì quá đột ngột mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
“Tỉnh rồi à? Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi, nằm xuống đi đã đừng kích động, cẩn thận lệch kim tiêm.” Hoắc Thương Châu đứng khỏi ghế bên cạnh, ôm lấy tay Cố Chiêu Ninh đang vuốt huyệt thái dương.
Sao mình lại ở trong bệnh viện? Mình nhớ đang ở nhà tắm cơ mà… Sao Hoắc Thương Châu lại xuất hiện ở đây, ai đưa mình đến? Còn nữa… sao mình phải truyền nước biển?
“Bỏ ra”. Cố Chiêu Ninh nói 2 chữ lạnh lùng.
Hoắc Thương Châu sửng sốt, sau đó buông tay, hai tay nắm bả vai cô dịu dàng: “Em sao vậy, tối nay đã xảy ra chuyện gì?” Vốn định đợi cô nghỉ ngơi khỏe hẳn rồi mới hỏi, nhưng thấy cô đột ngột tỏ thái độ với mình như vậy, trong lòng anh bất an.
“Sao nào? Hoắc Thương Châu…Người tôi không muốn thấy nhất bây giờ chính là anh! Đừng giả vờ tốt bụng nữa, không cần tiếp tục đùa cợt trước mặt tôi” Cố Chiêu Ninh cười lạnh, khuôn mặt tái nhợt vì tức giận mà