
gẩy gẩy khóe môi, con ngươi lạnh lùng lóe một ánh đùa giỡn, không hề chớp mắt với Thiên Mộng Tuyết: “Bây giờ cô nên làm gì? Không cần tôi phải nhắc nhở chứ?” Hắn nhấn mạnh, có vẻ không nhịn được nữa.
Thiên Mộng Tuyết là người thông minh, lúc này cái gì nên nói cái gì không, cô rất rõ, sửa sang lại váy áo, cô nhìn hắn: “Vậy thì tốt! Hi vọng chúng ta đều có được thứ mình muốn! Chỉ có điều… người đàn bà của anh quá gây chú ý, cẩn thận một chút.” Nói xong, chưa kịp quay đầu lại đã bước đi, cô không muốn ở bên cạnh hắn thêm giây phút nào nữa.
Sầm một tiếng, cửa phòng hung hăng bị sập lại.
Trên giường, hắn trần trụi, lồng ngực màu đồng phập phồng, hắn thở dài thườn thượt dưah vào đầu giường từ từ vặn đèn.
Người đàn bà của hắn….
Phải, đó là người đàn bà của hắn, cho dù bây giờ chưa phải, nhưng sau này chắc chắn.
Ánh đèn mỗi lúc một sáng, ngọn đèn vàng nhạt soi hình dáng u ám của anh ta….
Sau khi nhận được một cú điện thoại, Cố Chiêu Ninh từ từ gỡ tay Hoắc Thương Châu đặt trên eo mình ra, đứng dậy vào phòng vệ sinh, sau 10p, cô đã rửa xong mặt mũi vẫn thấy Hoắc Thương Châu ngủ say, không nhẫn tâm đánh thức anh dậy.
Tối hôm qua, cô nghe toàn bộ câu chuyện quá khứ của anh và Thiên Mộng Tuyết.
Nghe xong, lòng cô trở nên mềm lại, cô thông cảm với Thiên Mộng Tuyết, thì ra cô ta đã có nhiều oan ức với Hoắc Thương Châu như vậy, cô thấy mình lúc này có phần được ưu ái hơn.
Cô cũng đã hiểu vì sao Hoắc Thương Châu luôn nói rằng không thể rũ bỏ trách nhiệm với Thiên Mộng Tuyết.
Nếu… đổi lại là cô, có lẽ cô cũng như vậy.
Đã hiểu rõ ngọn ngành, cô lựa chọn im lặng, tối hôm qua, khi anh kể xong, cô òa khóc nức nở, không phải vì bản thân mình, mà vì đoạn ái tình đẹp đẽ kia, không phải là ghen tỵ mà là hiểu rõ cái cảm giác không còn được yêu nữa là như thế nào.
Vì vậy, cô đã quyết định…
“Chúng ta chia tay thôi.” Cô bình tĩnh nghiêng mặt tì vào ngực Hoắc Thương Châu nói thản nhiên.
Đột nhiên, Hoắc Thương Châu giữ chặt lấy cô, ánh mắt đầy mất mác: “Tại sao em vẫn còn nói vậy? Anh nói những điều này không phải để em rời xa anh mà muốn em hiểu, tin tưởng anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện.” Nói xong, giọng anh cũng trở nên dịu dàng, chậm rãi cúi đầu.
Cố Chiêu Ninh cảm giác có gì đó rơi trên ngực mình, cô biết là nước mắt của anh.
Anh khóc, cô đau lòng…
Anh đau khổ, cô thấy còn đau hơn chết…
Chính vì thế này, cô mới hiểu đối với Thiên Mộng Tuyết Hoắc Thương Châu quan trọng đến thế nào, mà anh lại nợ cô rất nhiều. Cho nên cô không còn cách nào khác ngoài rút lui.
Chậm rãi vươn tay, vuốt ve khóe mắt đẹp đẽ cuả anh, nhẹ nhàng lau khô những giọt nước: “Em biết rõ, em cũng không muốn thế, nhưng… chúng ta nợ Thiên Mộng Tuyết quá nhiều, không thể tiếp tục làm tổn thương cô ấy, cô ấy quá mức yêu anh.” Nói xong câu này, Cố Chiêu Ninh cũng không hiểu cảm giác trong lòng mình như thế nào, chua chat, ê trề, hít thở không thông.
Cô yêu anh, vượt xa cả Thiên Mộng Tuyết.
Nếu cô là Thiên Mộng Tuyết, ngược lại sẽ không đòi hỏi gì ở anh.
Nhưng mà, cô không nói, tình yêu này chỉ cần mình cô khắc cốt ghi tâm là đủ rồi.
“Đừng! Em biết không? Anh đã thử rất nhiều lần, muốn gánh vác trách nhiệm, quên em, nhưng 5 năm qua, từ đầu đến cuối không quên nổi em, với những người phụ nữ khác không hề hứng thú, kể cả Thiên Mộng Tuyết. Anh cũng không biết mình bị làm sao, rất khổ sở phức tạp. Lúc em trở về, em không biết anh vui mừng kinh ngạc thế nào, nhưng thấy em bên cạnh Hứa Cần Dương, anh bị lòng ghen tị che mắt, anh không phải muốn giữ khoảng cách với em, chỉ sợ em không muốn nhìn mặt anh.”
Hoắc Thương Châu nói vậy khiến Cố Chiêu Ninh cũng căng thẳng muốn chết, những lời thế này, kể từ khi biết Hoắc Thương Châu, đây là lần đầu tiên cô thấy anh nói nhiều như vậy. Nếu là lúc khác, cô kkhoong do dự mà sà vào ngực anh, ra sức gật đầu, ra sức cảm động khóc nức nở.
Nhưng lúc này, cô chỉ có thể nhịn, nhịn đến bóp chết tim mình.
“Thương Châu, chúng ta không thể ích kỷ như vậy.” Cô vuốt ve, đau lòng nâng khuôn mặt anh lên, buộc anh nhìn vào mắt mình.
“Anh không ích kỷ, anh có thể cho cô ấy bất kỳ thứ gì cô ấy muốn, kể cả mạng sống, chỉ trừ… chỗ này, không được.” Bàn tay cô bị anh đặt trên ngực mình, gần trái tim, cô có thể cảm thấy từng nhịp đập nóng bỏng tác động lên tay mình, đâm vào lòng mình.
Cô cũng không khống chế nổi nữa, đối mặt với Hoắc Thương Châu như vậy, cô không còn sức cự tuyệt.
Gật đầu chấp nhận lời nói của Hoắc Thương Châu, vòng tay lên cổ anh, chủ động tặng cho anh nụ hôn của mình.
Hai người yêu nhau, lúc này không cần quá nhiều ngôn ngữ, một chút đụng chạm da thịt là có thể tóe lên ngàn tia lửa. Hai thân thể nóng bỏng quấn chặt lấy nhau, tình yêu cộng hưởng với nhau thành những nốt nhạc.
Ngừng suy nghĩ, Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu cựa mình, liền lau nước mắt đi ra khỏi phòng ngủ.
Hoắc Thương Châu mở mắt thì đã không thấy người bên cạnh, cô đi từ lúc nào rồi? Anh không hề biết gì, đột nhiên ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã 9 rưỡi.
Anh nhớ đêm qua đã nói chuyện với cô đến rất khuya, lại làm tình đến sáng sớm, anh có cảm giác