
n chuyện Ôn Ngọc mê chồng tương lai của mình. Cô ngốc đến mức không nghĩ đến âm mưu có thể xảy ra trong bữa tiệc đó.
Chỉ cần một liều thuốc mê là gài anh vào tròng, trong khi cô nhóc lại muốn ở nhà xem phim thần tượng, mặc kệ anh sống chết ra sao… Sao cô lại ngu ngốc đến mức nguy hiểm cận kề mà cũng không biết?
Thấy Tư Đồ Trác day trán, Tiêu Nguyệt Hà thấy cảm thôngvới anh.
Sóc Nhỏ vốn ngốc nghếch ngây thơ, cô quá rành, vài giây trước đó cảnh báo tận thế sắp đến, nhưng chỉ vài giây sau cô nhóc sẽ quên ngay, hình như trong đầu con bé không có khái niệm “sự nguy hiểm.”
Yêu phải cô nhóc ngây thơ này, cô có thể tưởng tượng ra tương lai Tư Đồ Trác sẽ phải buồn rầu nhiều, cô còn lo lắng rằng anh sẽ sớm bạc đầu.
“Sóc Nhỏ, hôm đó em hãy đi dự tiệc với Tư Đồ, chị sẽ giải thích với tổng giám đốc.” Tiêu Nguyệt Hà cao giọng.
“Nhưng…” Chị gái đã nói cô không thể không nghe nhưng vẫn lừng khừng.
“Không có nhưng nhị gì cả, trưa hôm đó chị sẽ mang quần áo đến cho em, mặc dù em đi cùng với anh Tư Đồ nhưng em đừng có làm bẽ mặt nhà họ Tiêu, phải trang điểm cho thật đẹp.”
Tiêu Tung Thục nhíu mày. “Phiền thật.”
“Nếu em thấy phiền hay đi cùng tổng giám đốc đi, chị nghĩ anh ấy rất thích trang điểm cho em.”
Tiêu Tung Thục sợ tới mức nhảy dựng lên. “Á! Em không đi đâu. Anh Thú là ông “trùm” rắc rối, nếu để anh ấy trang điểm em chết chắc.”
Anh Thú luôn sống căn cơ tiết kiệm từng đồng nhưng anh lại rất hào phóng với các em trong cô nhi viện, cái gì cũng mua thứ đắt nhất, bây giờ khi đã kiếm được nhiều tiền, nếu không trang điểm cho các em gái lòe loẹt hay mặc đồ óng ánh, anh sẽ không hài lòng.
“Vậy em muốn chị đi thay em phải không?” Tiêu Nguyệt Hà mỉm cười.
“Dạ.” Chỉ cần không phải đi cùng anh Thú, chuyện gì cô cũng làm.
Ngồi một bên nghe hai chị em nói chuyện, Tư Đồ Trác cảm thấy tò mò về “tổng giám đốc” mà Tiêu Nguyệt Hà nhắc đến.
Khi hiểu ra người được gọi là tổng giám đốc đó chính là “anh Thú” mà bé Tung nói, anh không biết tại sao anh ta lại biến thành tổng giám đốc.
Theo như anh nghĩ, anh Thú đó là trẻ mồ côi sao lại là tổng giám đốc.
“Cô Tiêu, cô vừa nói tổng giám đốc…” Anh hỏi.
“Tiêu Thú Dạ, tổng giám đốc tập đoàn Kính Ân.” Tiêu Nguyệt Hà nhẹ giọng trả lời.
“Tập đoàn Kính Ân?” Tư Đồ Trác nói to.
Quy mô của tập đoàn này không thua gì tập đoàn Tư Đồ, Kính Ân kinh doanh lĩnh vực khách sạn nổi tiếng khắp thế giới. Bé Tung của anh là em gái của ông trùm của “những khách sạn năm sao”?”
“Sao vậy? Sóc Nhỏ chưa nói với anh hả? Tất cả chúng tôi đều lớn lên ở cô nhi viện Kính Ân, viện trưởng đã thành lập nhiều cô nhi viện trên thế giới, sau đó chúng tôi đã thành lập tập đoàn Kính Ân.”
Ai nói trẻ mồ côi không được học hành đến nơi đến chốn? Họ đã cố gắng đọc sách nâng cao kiến thức.
Viện trưởng đều coi tất cả như con, rất mực yêu thương, nên tất cả những người con của Viện trưởng đều nỗ lực học tập. Thể lực tốt, lại chăm chỉ làm việc gom góp tiền, cố gắng học hành thành đạt sau đó mở công ty, lấn dần ra các mối quan hệ trong xã hội, “Kính Ân” từ một khách sạn nhỏ phát triển quy mô thành khách sạn lớn, từ khách sạn lớn trở thành khách sạn cao cấp ở châu Á và cuối cùng đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh khách sạn như bây giờ.
Kính Ân có được sự thành công như ngày hôm nay là đều nhờ vào sự nỗ lực của tất cả các thành viên trong gia đình.
“Vì thế cô mới nói các thành viên trong gia đình hiện đang ở nước ngoài…”
“Đó là các tổng giám đốc và phó tổng giám đốc quản lý các khách sạn ở các nước. Dù gì Sóc Nhỏ cũng là thiên kim của tập đoàn Kính Ân, các anh chị ấy sẽ không bỏ lỡ chuyện cả đời của con bé.”
Mặc dù họ đã nỗ lực để có được thành quả như ngày hôm nay nhưng không bao giờ quên những gì mình đã nhận được ở nơi mình lớn lên, các thành viên trong Kính Ân vẫn chăm chỉ làm việc, không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo.
Nghe Tiêu Nguyệt Hà nói, Tư Đồ Trác liền quay mặt nhìn Tiêu Tung Thục.
Anh không thể nào tin được rằng cô nhóc ngốc nghếch Tiêu Tung Thục lại là thiên kiêm tiểu thư nhà họ Tiêu, vậy mà anh khi đó đã coi cô như người mới từ trên núi xuống.
Không thể tin được có ngày anh lại nhìn nhầm.
Không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của Tư Đồ Trác, Tiêu Tung Thục chỉ nghĩ đến những gì Tiêu Nguyệt Hà vừa nói, vội hỏi. “Chuyện cả đời của em là chuyện gì? Chuyện gì vậy chị?”
Đúng là ngốc nghếch. Cô không hiểu những gì Tư Đồ Trác và chị mình nói là chuyện gì.
Ha ha, cô nhóc không biết lại hay, có vậy mọi chuyện mới suôn sẻ.
“Chẳng có gì đâu, em nghe lầm rồi đó.”
“Em không nghe lầm, tai em nghe rất rõ.” Tiêu Tung Thục nghi ngờ.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Tiêu Nguyệt Hà, Tư Đồ Trác chen vào, thu hút sự chú ý của cô nhóc. “Bé Tung, quản gia Trần sắp xỉu rồi.”
“Hả?” Người nào đó liền quay mặt nhìn.
“Ông ấy đang cố hết sức giữ quả bí, chắc không trụ được nữa.” Anh nhìn mặt mày quản gia tái mét, sắp ngã khuỵu xuống.
Nãy giờ ngồi nói chuyện cả nửa tiếng, có lẽ phạt ông ta như vậy đã đủ, nhưng để tha cho ông ta, anh cũng cần lợi dụng điều đó.
“Hai thùng nước trên tay chú ấy quá nặng, tay chú ấy đang run rẩy.” Tiêu Nguyệt Hà