
Nhung Phương lên tiếng răn đe. “Ba nói con không nghe, chẳng lẽ với con Tư Đồ Trác quan trọng hơn công ty?”
Ôn Nhung Phương cảm thấy con gái mình đã thay đổi.
Khi chưa gặp Tư Đồ Trác, con gái ông luôn nghĩ cho công ty. Sau khi gặp Tư Đồ Trác, cô đã trở nên say đắm người đàn ông đó, trong đầu óc toàn hình ảnh của Tư Đồ Trác, mỗi lần gặp mặt đều trở nên mất bình tĩnh, lơ ngơ như bò đội nón.
Giống như hôm nay, dù là ba của cô nhưng ông vẫn cảm thấy xấu hổ vì hành động của con gái.
Mắt Ôn Ngọc đột nhiên sáng lên, không trả lời ba mà hỏi. “Ba, tháng sau là lễ mừng thọ của ba đúng không?
“Con hỏi làm gì?” Ôn Nhung Phương mệt mỏi xoa hai bên thái dương, uể oải ngồi xuống sofa.
Ôn Ngọc chớp chớp mắt, sôi nổi. “Cũng không có gì quan trọng, con muốn tổ chức một bữa tiệc.” Cái cô thiếu chính là cơ hội, chỉ cần có cơ hội, cô nhất định sẽ làm cho Tư Đồ Trác nhận ra cô mới là người xứng đáng với anh.
“Sau đó thì sao?” Ông nghĩ con gái đang có ý đồ gì đó.
“Sau đó dĩ nhiên con phải tạ tội với Tư Đồ Trác, con biết con sai rồi, con đã không xin lỗi nên ba hãy tổ chức tiệc mừng thọ mời Tư Đồ Trác để con có cơ hội xin lỗi anh ấy.” Ôn Ngọc tỏ thái độ thành khẩn. “Ba đang lo lắng Tư Đồ Trác nổi giận sau đó không hợp tác với công ty chúng ta nữa đúng không? Tất cả là lỗi của con, con sẽ giải quyết chuyện này.”
Thấy con gái nhận lỗi, vì công ty mà hứa hẹn, Ôn Nhung Phương nở nụ cười.
“Được rồi, lần này con phải cư xử cho đúng mực, đừng làm mọi chuyện trở nên hỏng bét, nếu không tình thế của chúng ta giống như câu nói ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’”.
Hôm kia, biệt thự nhà Tư Đồ nhận được thiệp mời do người của nhà họ Ôn đưa đến, đề bên trên là lễ mừng thọ Ôn Nhung Phương ngày mười lăm tháng sau, rất hân hạnh được mời Tư Đồ Trác.
Sau khi đọc tấm thiệp, Tư Đồ Trác không nghĩ nhiều quăng lên bàn. Đúng lúc đó trong phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại, Tư Đồ Trác định bắt máy nhưng Tiêu Tung Thục nhanh chân hơn chạy đến nhấc ống nghe.
“Dạ, đây là nhà Tư Đồ, ai vậy ạ?” Người ở đâu dây lúc đầu im lặng nhưng sau khi nghe giọng của Tiêu Tung Thục liền lên tiếng.
Tiêu Tung Thục đứng nghe điện thoại bỗng dưng vẻ mặt trở nên lúng túng, rồi cười toe, trả lời.
“Anh đang nói gì vậy, sao tôi không hiểu gì cả? Anh nhầm số rồi phải không? Ở đây là nhà Tư Đồ… Dạ, không sao, chào anh.”
Gác điện thoại, cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đăm chiêu của Tư Đồ Trác, liền chột dạ.
“Người ta nhầm số.” Cô vội vã giải thích sợ Tư Đồ Trác phát hiện ra.
“Anh biết rồi, em vừa mới nói.” Thấy cô giấu đầu lòi đuôi, anh nheo mắt lại. “Sao lâu rồi anh không thấy A Việt?”
Không ngờ anh lại nhắc đến Tư Đồ Việt, cô hơi mở to mắt. “Dạ, không thấy ạ? Mấy ngày trước em có gặp ông chủ nhỏ, em còn nấu cơm cho anh ấy nữa.”
“Nấu cơm? Lúc nào?” Anh nhớ hình như cả tháng nay không thấy A Việt trong bàn ăn.
“Dạ… dạ… Bữa tối mà em chạy ra ngoài đó.” Cô lúng túng, tay nhớp nháp đầy mồ hôi, vội chùi vào tạp dề trước ngực.
“Thật sao? Vậy thì là nửa tháng trước chứ sao em lại nói mấy ngày trước?” Quan sát thái độ của cô, Tư Đồ Trác hỏi phủ đầu.
“Không khác nhau mấy, không khác nhau mấy, ha ha.” Cô gượng cười để che giấu sự lúng túng của mình.
“Tối hôm đó A Việt có nói gì không?”
“Dạ, không nói gì cả, chỉ ăn cơm thôi.”
“Ăn cơm xong, A Việt làm gì?”
“Em không biết, tại mệt quá nên sau đó em đi ngủ sớm, không biết ông chủ nhỏ đi đâu.” Cô làm đúng như lời dặn của Tư Đồ Việt, chuyện gì cũng nói không biết.
Nhìn vào mắt cô, Tư Đồ Trác biết cô đang nói dối.
Nếu anh đoán không nhầm thì lần này về nước Tư Đồ Việt không có ý định quản lý công ty, hơn nữa thằng nhóc ranh ma còn lập kế hoạch nào đó, có lẽ là từ lúc tuyển nữ giúp việc.
Anh nghĩ thằng em mình cô tình tuyển một cô bé giúp việc ngốc nghếch để người ta nghĩ rằng nó luôn có ở nhà, và mục đích khác nữa là tìm một gián điệp biết nghe lời giúp che giấu hành tung của nó.
Bởi vì anh bận rộn nhiều việc nên không phát hiện ra kế hoạch lưu manh đó.
“Vậy là em không biết nó đi đâu?” Tư Đồ Trác cười hiền.
“Dĩ nhiên, em cũng bận rộn, sao em biết được. Ha ha.”
Tiêu Tung Thục bật cười, nhưng người thông minh có thể nhìn thấy trán cô lấm tấm mồ hôi.
Được lắm. Hóa ra bé Tung mà anh yêu say đắm lại là gián điệp của A Việt.
Hơn nữa, chuyện đã tới nước này rồi, cô vẫn nói dối để bao che cho A Việt… Phải trừng phạt cô như thể nào để hả giận? Hay là cấu véo má cô?
Không, cách đó vẫn còn quá nhẹ, có lẽ anh phải “xử” cô ngay tại chỗ và thậm chí là cưỡng hiếp cô.
Ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô lùi ra sau một bước. “Cậu chủ, nụ cười của anh sát thương người khác đó.”
“Em nhầm rồi.” Anh đứng dậy, bước lại gần.
“Á!” Thấy anh chỉ cần bước hai bước đã rút ngắn được khoảng cách, cô vội vàng bỏ chạy.
“Còn dám chạy!” Anh vươn tay kéo cô lại dễ như trở bàn tay. “Em là cô gái không có lương tâm, em biết là anh yêu em như thế nào mà em còn tình nguyện làm gián điệp cho A Việt, bao che cho nó. Em muốn anh tức chết có phải không?”
Nghe anh nói, Tiêu Tung Thục đang giãy dụa liền cứng đờ người ngay tức khắc. Nhưng có đánh ch