80s toys - Atari. I still have
Oxford Thương Yêu

Oxford Thương Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322854

Bình chọn: 9.5.00/10/285 lượt.

ch này. Và Kim biết Fernando hiểu, anh mệt mỏi vẫy

tay chào cô với nụ cười giễu cợt trên môi và cái nhún vai “không thèm

chấp” dễ gây mích lòng. Ánh mắt khinh khỉnh của Fernando không làm ba mẹ Kim lưu ý nhưng nó làm cô khổ tâm khóc suốt mấy ngày sau đó. Kim ước gì có thể quay lại Oxford thật nhanh để làm một người bình thường nhưng tự do và đừng bao giờ phải xấu hổ vì xuất thân tiểu thư trong một gia đình Việt Nam đầy kiêu hãnh đến mức kệch cỡm này.

Sau lần nói chuyện với giáo sư Portlock, Kim được chuyển sang làm dự

án và càng có nhiều dịp “đụng độ” với Vi Vi. Nghĩ Fernando nói đúng, Kim không thèm tự ti nữa. Những gì chưa rõ, cô hỏi David hay trực tiếp vào

gặp giáo sư Portlock. Đôi khi thái độ này còn làm Vi Vi nổi điên hơn,

chị hay bóng gió Kim hết mồi chài Fernando Carvalho thì tiếp tục quyến

rũ David Wilson. Kim mặc kệ, tập “lì” ra, lấy lý trí kìm nén cảm xúc,

miễn công việc vẫn trôi chảy. Nhiều lúc Kim nhìn Vi Vi, tự hỏi sao một

người như chị lại có thể thích Fernando. Vi Vi cao lớn, đẹp lạnh lùng và có phần nhạt. Sau một thời gian dài làm chung, Vi Vi vẫn tỏ thái độ coi thường Kim dù đã cố gắng lịch sự hơn. Có lần bắt buộc phải mượn một

cuốn sách của Kim, Vi Vi nhìn dòng chữ đề tặng âu yếm của Fernando rồi

đột ngột hỏi thẳng: “Có phải cái vẻ yếu đuối của cô làm Fernando bị hút

không?”. Kim thành thực trả lời “Em không yếu đuối đâu!” rồi đánh bạo

hỏi thẳng lại “Vậy có phải cái vẻ lạnh lùng của Fernando làm chị bị hút

không?”. Vi Vi vẫn giữ bình tĩnh, nhún vai: “Anh ta không lạnh lùng đâu! Cô không nhận ra đàng sau cái vẻ ngoài nghiêm nghị là một người nồng

nhiệt sao? Tiếc là anh ta không thích bị tấn công trước, mà tôi thì

không muốn giấu lòng mình. Tôi mạnh mẽ quá!”. Kim không ngờ Vi Vi có lúc lại tiết lộ nhiều đến như vậy. Cô gượng cười, gật đầu công nhận “Chị

mạnh mẽ thật!” rồi cắm cúi xuống máy tính trốn ánh mắt sắc sảo của Vi Vi đang nhìn mình soi mói.

- Sao cô có khả năng thu hút đàn ông quá vậy? – Vi Vi tấn công – Hết Fernando rồi đến David, người nào cũng hết lòng vì cô!

- Xin chị đừng động đến David! – Kim giật mình – Anh ta biết em có

bạn trai, à không, có chồng sắp cưới rồi. David chỉ xem em như đứa em

gái.

- Sao cô không về Việt Nam đi? – Vi Vi tiếp tục tấn công

- Em sẽ về! – Kim ngẩng lên khẳng định.

Vi Vi nhất quyết không tha:

- Nước Anh đâu muốn cho những người như cô học bổng để ở lại không về Việt Nam phục vụ chứ! Về Việt Nam không phải là cô có tương lai hơn

sao? Ở đó nền kinh tế còn trẻ, người ta cần những người như cô. Ở Anh cô đâu là ai!

Kim đổi đề tài:

- Chị đã về lại Việt Nam bao giờ chưa? Gia đình chị có nhớ Việt Nam không?

Vi Vi thở dài:

- Sau này cha mẹ tôi lớn tuổi sẽ về Việt Nam định cư. Nhưng tôi không phải là người Việt Nam dù vẫn nói được tiếng Việt. Tôi ghét người Việt. Người Việt có nhiều tật xấu, nên có biết bao người giỏi mà vẫn không

ngoi lên được. Người Việt kỳ thị ngay chính những đồng hương của mình,

kỳ thị giữa các vùng miền, rồi người Việt kỳ thị tiếp người nước ngoài.

Người Việt kiêu hãnh nhưng lại mang trong lòng nỗi buồn nhược tiểu. Cô

là một người Việt đặc trưng như vậy đó! Nên tôi ghét cô! Tôi cũng ghét

cha mẹ tôi và những ông bà Việt kiều bạn bè của họ. Tóm lại những gì

thuộc về Việt Nam tôi ghét hết!

Vi Vi nói một hơi rồi quay ngoắc người bỏ đi. Kim lặng người nghe Vi

Vi trút nỗi lòng chối bỏ cội nguồn của mình, nghĩ chị nói thật có lý.

Bản thân cô càng tiếp xúc với nhiều người nước ngoài càng nhận ra dân

mình quá tự tôn khi nhận là “Con rồng cháu tiên”, nhưng trong lòng mỗi

người Việt đều biết rằng nước mình tụt hậu quá. Hôm sau gặp lại Vi Vi,

Kim thành thật thú nhận: “Em thích sự thẳng thắn của chị. Nhưng cũng

đừng cực đoan quá. Ai mà không có những góc khuyết của riêng mình. Dân

tộc nào mà không có những hạn chế…”. Kim chưa kịp kết thúc câu nói, đột

nhiên Vi Vi nhìn cô ngụ ý: “Fernando Carvalho cũng không phải là một

người hoàn hảo phải không?”. Kim bất ngờ, lặng im không nói gì. Vi Vi

thở hắt ra, nói mình từng thích vẻ đàn ông mạnh mẽ của Fernando, từ ngày biết anh bỏ công chăm sóc một cô nàng yếu đuối như Kim tự nhiên thấy

thất vọng quá. “Hẳn Fernando tưởng tôi vẫn còn mê anh ta lắm – Vi Vi

nhún vai cười – Cho tôi nhắn lại, hết từ lâu rồi! Nên cô cũng đừng tưỏng tôi ác cảm với cô vì ghen”. Kim nghĩ không cần thiết phải khai báo với

Vi Vi mình từng bị Fernando “đàn áp dã man” mà không dám nhõng nhẽo gì

cả. Cô cũng thấy không nên phải nói thẳng với Vi Vi làm phụ nữ đừng

“cứng” quá làm chi, thôi thì mỗi người một tính, rồi ai cũng sẽ tìm được một nửa của mình.

Sau cuộc trao đổi quá sức thẳng thắn với Vi Vi ngày hôm đó, Kim không còn thấy căng thẳng trước chị. Vi Vi cũng có vẻ thoải mái với cô hơn.

Dạo này hình như chị đang yêu, thấy nhẹ nhàng và nữ tính hơn. Kim hay

bắt gặp Vi Vi nói chuyện trong điện thoại, giọng nũng nịu rất lạ. Đôi

khi cô đỏ mặt nghe Vi Vi hứa hẹn với người yêu sẽ có một đêm cuồng nhiệt bằng những từ ngữ tả thực rất “rợn người”. Kim nghĩ Vi Vi bạo miệng đã

đành, hẳn anh chàng